Chiến Thiên

Chương 148: Bảo Khí Chi uy, một kick Tất sát




Trong đầu hắn, khí xoáy xoay chuyển càng lúc càng nhanh.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn liền phóng thích hoàn toàn sạch sẽ sức mạnh khí xoáy.

Quả thực lực bộc phá của nó so với lúc Cuồng bạo hùng vương cuồng hóa mạnh hơn rất nhiều.

Chính Trịnh Hạo Thiên đã nói , với kỹ thuật điều khiển phi kiếm của Linh khí sư, nếu không có ám thị thì binh khí bay trong không trung cơ bản không có khả năng bị võ giả luyện yêu chụp được.

Hắn sở dĩ làm như vậy, là bởi vì không thể nhẫn nại được nữa.

Trịnh Hạo Thiên muốn vận dụng bảo khí thiền trượng, cho nên mới phải dứt khoát vứt bỏ linh khí mà Cừu Hinh Dư cho mượn.

Chỉ là hắn không hề nghỉ đến, một kích vô ý đã đập tan bình ngọc của Lý Mậu Lâm, phát hiện ra bí mật.

Lúc này linh khí mãnh liệt bành trướng chỉ trong nháy mắt thông qua mối liên hệ thần bí nào đó mãnh liệt nhập vào bảo khí thiền trượng.

Thiền trượng này liền phát ra một đạo âm thanh sảng khoái như rồng thở, quang mang trên thân trượng đại phát, hóa thành quang long cự đại bay lên trời.

Hình thù giống rồng, trên đầu có sừng, lân giáp quanh thân, bốn cự trảo lập lòe quang mang hung ác, đôi mắt linh động truyền thần, dưới ánh nấng tản ra hào quang sáng chói

Khí phách.

Đây mới là năng lực cường đại nhất trong bảo khí, khí phách hóa hình.

Trịnh Hạo Thiên trong động mới chí điều khiển bảo khí, chưa từng kích phát khí phách.

Một tiếng rống gầm. uy thế rung động cả thiên địa.

Nó liếc mắt nhìn phía dưới, ánh mắt kia tràn ngập uy phong nhìn thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt.

Rồi nó mở to miệng, muốn cắn Lý Mậu Lâm.

Lý Mậu Lâm hú lên quái dị. Hắn tuy nắm được năng lực yêu hóa biến thân tam giai thượng phẩm, nhưng năng lực này lúc đối mặt với bảo khí khí phách hóa hình thì hoàn toàn không đáng đề nhìn tới.

Hắn xoay người, với tốc độ nhanh nhất phải tháo chạy thật xa, đám người của phụ thân cũng mặc kệ.

Tốc độ của hắn tuy rất nhanh, nhưng sau khi khí phách hóa hình tốc độ càng nhanh hơn gấp trăm lần.

Hắn vừa mới thoát khỏi lôi đài, chợt nghe thấy sau lưng một tiếng nổ lớn. Lý Mậu Lâm cấn chặt hai hàm răng, thanh bảo kiếm vừa mới lấy được cũng ném ra sau.

Nhưng đạo kiếm quang này như đá ném vào biển lớn, không chút tác dụng nào.

Cự long quang hoa vạn trượng thoáng lát đã nuốt lấy Lý Mậu Lâm biến thân nửa người nửa yêu.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương bạo phát từ trong miệng Lý Mậu Lâm, nhưng đạo âm thanh này chỉ kêu một nửa đã im bặt. ^

Quang long hóa thành một đoàn hòa diễm cự đại, bùng cháy trong hư không một lát rồi ngoan ngoãn thành thiền trượng cự đại bay về tay của Trịnh Hạo Thiên.

Còn Lý Mậu Lâm bị quang long nuốt, không hề còn lại hài cốt, linh y trên người cũng bi đốt cháy không còn mảnh nào, giống như trên thế giới này chưa từng xuất hiện người nào như vậy.

Nhưng mà trên người hắn còn đề lại một kiện vật.

Một hòn đá màu vàng bằng nắm tay. Ngay cả khí phách hóa hình cũng không thể tiêu hủy được nó.

Trịnh Hạo Thiên thỡ một hơi thật dài, sắc mặt của hắn có phần nhẹ nhõm.

Uy lực cường đại của bảo khí đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Sau khi khí phách biến hóa, cho dù là võ giả luyện yêu tam giai cũng bị giết chết. Nhưng hậu quả làm như vậy không hề nhỏ.

Sau khi kích phát khí phách, sức mạnh ẩn chứa trong khí xoáy của hắn dường như đã tan biến, không còn lại một chút nào.

Giống như người đang có trong tay gia tài bạc triệu, một phút đồng hồ ngắn ngủi, đã đốt hết toàn bộ gia tài trên chiếu bạc. Ngay cả bản thân cũng trở thành nô lệ của nó.

Cái cảm giác mất mắt trống rỗng này quá khó chịu.

Nếu như hắn không phải có một thân chân khí cường đại duy trì, chỉ sợ giờ phút này đứng vững đã là một vấn đề.

Thân hình Cừu Hinh Dư lóe lên, đã bên cạnh hắn, lấy ra một bình ngọc, rồi đố ra một khỏa đan dược nhét vào mồm hắn. Còn nhẹ giọng có chút oán hờn "Ngươi sau khi lên Linh khí sư chưa từng tu luyện qua công pháp này, phân liệt khí xoáy cũng chưa, sao lại đề khí phách hiện hình, Ngươi không muốn mệnh mình nữa à?"

Trịnh Hạo Thiên chỉ cười xòa, đan dược vào bụng, lập tức trở nên ấm áp dễ chịu, từng luồng sức mạnh kì dị từ bụng lan đi, dùng mãnh tiến vào chỗ tụ khí xoáy của não, bổ sung lượng khí xoáy tụ bị tiêu hao.

Nhưng tốc độ này so với việc trực tiếp hấp thu linh thạch nhanh hơn rất nhiều. Thực sự cần bổ sung hoàn toàn khí xoáy thì cần phải mất hơn nửa ngày.

"Lâm nhi..."...-

Lý Ngả Kỳ đang chiến đấu với Cừu Đường Cổ. Đột nhiên nhìn thấy Lý Mậu Lâm không cách nào chống đỡ nổi bị chém giết, trước mặt hắn mọi thứ liền tối sầm lại, chân khí suýt chút nữa bị phân tán đi.

Lý Mậu Lâm là thiên tài tu luyện đệ nhất trong vòng mấy trăm năm qua của Lý gia. Sự hi vọng tương lai của Lý gia đều đặt lên người hắn.

Nhưng cái chết của Lý Mậu Lâm cũng làm tiêu tan luôn sự nỗ lực mấy chục năm của Lý gia. Tất cả tâm huyết vô số nhân lực vật lực chỉ trong một khấc đã bay sạch.

"Tiểu tử, ta phải liều mạng với ngươi."

Lý Ngả Kỳ rống lên một tiếng, thân thể hắn trương phồng lên trở thành võ giả luyện yêu tứ giai.

Tuy chỉ là võ giả hạ phẩm, không thể duy trì hình dạng hóa yêu trong thời gian dài, nhưng bộc phát nhất thời vì thời gian có dư. Hắn không thèm đề ý đến Cừu Đường Cổ sau lưng, dốc toàn lực xông thẳng tới Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư. Hắn đã thấy, Trịnh Hạo Thiên sau khi thành công kích phát bảo khí khí phách thì nguyên khí đã bị đại thương, không còn đủ sức uy hiếp nữa. Hắn muốn giết đôi cấu nam nữ này đề trả thù rửa hận cho con trai mình.

Cừu Đường Cổ vừa nhìn vừa lạnh lùng cười, hắn thầm nghỉ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Muốn người diệt vong thì trước tiên phải làm người điên cuồng."

Lý Ngả Kỳ đã tự tìm đường chết, hắn tất nhiên cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Sát khí trong mắt chớp động, hắc vụ quanh người Cừu Đường Cổ ngưng tự lại thành đường thẳng liền đuổi theo Lý Ngả Kỳ.

Nhìn thấy khí thế của Lý Ngả Kỳ hùng hùng hồ hố lao tới. ống tay áo Cừu Hinh Dư phất lên, từ cánh tay nàng bay ra một đạo quang mang. Một đạo quang hoa rực rỡ , khí phách rợp trời, uy năng cự đại. Ngón tay nàng gảy nhẹ, từng sợi khí tức âm trầm giá lạnh lập tức tuôn vào trong quang hoa.

Sau một khắc, phiên quang hoa lập tức biến thành một bạch sắc khổng tước đang tung tăng nhảy múa.

Nó mở ra một vòng bảo hộ ngũ sắc, rồi hướng về Lý Ngả Kỳ cuốn đến.

Lý Ngả Kỳ đang ở giữa không trung, bỗng nhiên gào lên sợ hãi. Mắt của hắn toát lên vẻ kinh hãi. Mặc dù vất hết sức lực chạy đi, nhưng cũng không làm thế nào trốn được ngũ sắc quang mang.

Rất nhanh, cơ thể của hắn đã hoàn toàn biến mất, bị cuốn vào phiến quang hoa không còn chút tông tích.

Nội tâm Cừu Đường Cổ hơi kinh hãi, nhanh chóng chuyến sang đại hỉ. Hắc vụ đang truy đuổi giữa đường liền ngoặt sang hướng khác, tập kích bất ngờ ba vị võ giả luyện yêu còn lại của Lý gia. Ba người này cũng với huynh đệ Tôn Kiều Cảnh đánh mãi không phân thắng thua, tự nhiên bị hắc vụ nghịch tập, chân tay liền luống cuống cả lên. Bọn họ cũng phát hiện đại sự không ổn, muốn nhanh chóng rời nơi này. Nhưng chỉ vài phút, một đạo quang hoa phá không đến, ngũ sắc khổng tước lại bay đến bay đến cuốn một người vào trong.

Cừu Đường Cổ và huynh đệ Tôn Kiều Cảnh toàn lực ứng phó, hạ thủ không lưu tình đã đánh chết hai người còn lại.

Trong vài phút đồng hồ, năm vị Lý gia của Biền Tây thành đã bay về nơi cực lạc.

Cổ tay Cừu Hinh Dư rung nhẹ, khổng tước trên trời liền bay trở về, hóa thành một đạo quang mang bay vào trong ống tay áo nàng. Trịnh Hạo Thiên hâm mộ nói Hinh Dư tỷ, công pháp của tỷ đã có chút thành công rồi."

Cừu Hinh Dư khẽ mỉm cười nói "Không cần ngường mộ ta , đợi khi ngươi chọn công pháp linh khí, tự nhiên có thể phân liệt khí xoáy, thành tựu về sau tuyệt nhiên sẽ hơn ta."

Linh khí sư không có pháp quyết tu luyện linh khí sẽ chỉ có một khí phách. Còn sau khi tu luyện pháp quyết linh khí, khí xoáy tự nhiên sẽ phân lìa. Khí xoáy phân ra nhiều hay ít sẽ quyết định thành tựu cuối cùng của Linh khí sư.

Cừu Hinh Dư đã từng dùng Cực âm đan, lại tu luyện Mị thuật trong Cực âm là tuyệt thế công pháp. Vì vậy khí xoáy của nàng ta đã phân hơn chín.

So sánh về sức mạnh, nàng ta tất nhiên là cường đại gấp chín lần so với Trịnh Hạo Thiên bây giờ. Cho nên nàng ta rất nhẹ nhàng kích phát bảo khí khí phách mà thời gian duy trì cũng rất dài.

Trên đài cao, Trình Thái Khải và Tằng Cẩm Kha nhìn nhau. Bọn họ trước kia đều nghỉ, hai nhà nội tình hắn rất thâm hậu, võ giả luyện trong gia tộc không chỉ có một người. Muốn phân thắng bại sinh tử tuyệt đối là một chuyện không đơn giản. Nhưng đến khi xuất hiện bảo khí của Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư, mọi người của Lý gia giống như lá khô đã mục đều bị bảo khí dễ dàng giết chết.

Thủ đoạn quá bá đạo quá hung ác, bọn họ không thể không bị chấn động. Kì thực, hai người có thể ngồi trên vị trí này nhất định cũng không phải là hạng người lương thiện gì. Đặc biệt là Trình Thái Khải hắn muốn tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi.

Nhưng giờ phút này, hắn cũng không thể nghỉ ra bất kì cách nào nữa.

Hai Linh khí sư, mà còn có bảo khí. Thế lực như vậy, lẽ nào Biền Tây thành nhỏ nhơi này có thể đắc tội được, Nhìn vẻ mặt Tằng Cẩm Kha có thể biết rồ hắn đang nghỉ gì.

Địa vị của võ quán rất đặc biệt, là một nơi đề bồi dưỡng đào tạo nhân tài.

Vì vậy trong thành quyền lực thay đổi đối với Võ quán cũng không có ảnh hưởng lớn nào. Mà dựa vào quan hệ của hắn và Trịnh Hạo Thiên, Cừu gia hôm nay đắc thế cũng không đến mức hạ thủ với hắn.

Cừu Đường Cổ khoan khoái cười to, hắn cất cao giọng nói :"Trình huynh, Tăng huynh. Lý gia làm điều ngang ngược, muốn phá vỡ sự yên bình của Biền Tây thành. Hôm nay đầu đảng tội ác đã bị trừ khử, nhưng dư nghiệt vẫn còn. Lão phu muốn trừ khử sạch sẽ đề bầu trời Biền Tây thành chúng ta trở lại trong xanh như trước, không biết ý hai vị thế nào?"

Trên đài cao hai vị đều than nhẹ một tiếng, bọn họ đều biết, bất luận bên nào thắng, kết quả cuối cùng sẽ giống nhau. Với tình hình này, bất cứ bên nào cũng sẽ không đề cho dù chỉ là một ít thế lực của đối phương tồn tại trong thành.

"Hết thảy, sẽ theo lời của Cừu huynh." Trình Phụng Khải nói.

Cừu gia cái tên gắn liền với hai vị Linh khí sư, không còn nghỉ ngờ gì nửa, đã ung dung leo lên bảo tọa đệ nhất thế gia ở Biền Tây thành.

Tuy Trình Phụng Khải mới là thành chủ Biền Tây thành nhưng cũng sẽ không vì sự suy bại của Lý gia mà dại dột đắc tội với Cừu phủ, mặt trời mới nổi ở Biền Tây thành.