Giọng nói của hai người vang vang, lập tức gây ra những âm thanh xì xào sợ hãi.
Tất cả mọi người đều hiếu rằng, hai vị chủ nhân của Lý gia và Cừu phủ đối với trận chiến của Uyên Cường Văn và Dư Uy Hoa không chút nào thờ ơ, mà đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động mà thôi.
Nếu không phải như thế, bọn họ sẽ không thể kịp thời lên tiếng.
Cừu Đường Cổ hừ lạnh một tiếng nói "Lý Ngả Kỳ, ngài có ý kiến gì thì cứ nói rõ ra đề mọi người cũng nghe."
Lý Ngả Kì tựa hồ như không nghe thấy hàm ý giễu cợt trong lời nói của Cừu Đường Cổ, hắn chầm chậm nói Cừu huynh, trong Biền Tây thành, địa vị hai nhà chúng ta tương đương nhau, thực lực tương đương, có thể nói là môn đăng hộ đối. Tiêu nhi đã có lòng ngưỡng mộ với Hinh Dư cô nương, không bằng hai nhà chúng ta nên kết thân với nhau. Sau đó, mọi sự hiểu lầm trong quá khứ coi như tiêu tan hết."
Trong đôi mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia hàn quang, trong lòng hắn chợt cũng dâng lên sát khí. Tuy sát khí này chưa thực sự phóng thích ra nhưng nó không ngừng tích tụ lại.
Đồng thời, nhiệt huyết trong cơ thể hắn cũng bất đầu sôi trào, không ngừng tuần hoàn trong cơ thể.
Đây là khúc mở đầu trước khi hóa yêu biến thân. Nếu không phải Trịnh Hạo Thiên đang kiệt lực khống chế thì lúc này sợ là hắn đã biến thân thành Cuồng bạo hùng vương rồi.
Thế nhưng một khi oán hận tích tụ đến mức nhất định. Trịnh Hạo Thiên bất đầu hóa yêu biến thân thì không phải là Hùng vương bình thường mà đã biến thành bá chủ Cuồng bạo hùng lang, Cuồng bạo hùng vương....^
Một bóng mây đen thoáng xuất hiện trên bầu trời, chớp mắt đã đi tới trên lôi đài.
Sau đó, đám mây giống như bị vật gì hấp dẫn, toàn bộ bị thu liễm lại.
Cừu Đường Cổ với ánh mất lạnh lùng nhìn Lý Mậu Lâm sau khi hóa yêu, ánh mắt lập lòe hàn khí.
Khiến nội tâm của Lý Mậu Lâm nổi lên một tia tuyệt vọng.
Hắn lập tức hiểu rằng, Cừu Đường Cổ chưa đến mức hận mình thấu xương nhưng cũng nhất định là gần đến thế.
Tâm nguyện của bản thân muốn lấy Cừu Hinh Dư, cả đời này cũng không thể khieesn cho vị đương gia chủ Cừu phủ gật đầu rồi.
Cừu Đường Cổ chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi nói "Trình huynh, Tăng huynh, hai vị có muốn nói gì?"
Trình Phụng Khải và Tằng Cẩm Kha cũng nhìn nhau, bọn họ đồng thời khẽ gật đầu.
"Cừu huynh, đây là ân oán giữa Lý gia và Cừu phủ, chỉ cần không ảnh hưởng đến người vô tội, chúng ta quyết không nhúng tay vào."
"Được, xin đa tạ hai vị." Cừu Đường Cổ hài lòng gật đầu, chỉ là ngữ khí trong lời nói lạnh như băng của hắn làm lòng người dâng lên khí âm hàn Lý Ngả Kỳ, ngươi đã đến rồi, không cần phải làm rùa rụt đầu nữa, mau xuất hiện đi."
Mấy bóng người xuyên qua đám đông tới trên lôi đài. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, đa phần mọi người đều không thể nhìn rõ bọn họ làm thế nào đi đến được.
Lúc này, trên lôi đài có hơn bốn người, người đi đầu là một vị hắn tử trung niên. Gương mặt hắn và Lý Mậu Lâm có vài phần giống nhau. Người đó không ai khác chính là Lý Ngả Kỳ.
Hắn thở dài một hơi: "Cừu huynh, chẳng lẽ huynh thật sự không suy nghĩ lời đề nghị của ta sao??
Cừu Đường Cổ cười mỉa mai:" Con trai ngươi đã hai lần hại tiểu nhi. Cừu phủ ta và Lý gia các ngươi là lưỡng thế bất lập. Ngươi vẫn muốn cũng ta kết làm thông gia, ngươi nói ta nên làm thế nào?"
Lý Ngả Kỳ chậm rãi lắc đầu nói Cừu huynh, huynh cũng đã nhìn thấy tư chất tiểu nhi của ta, yêu hóa biến thân Tam giai thượng phẩm. Bất luận gia nhập môn phái nào cũng đều được trọng vọng. Tiền đồ về sau đúng là vô hạn. Tư chất như vậy, hắn là xứng với cháu gái Hinh Dư. Mà nếu hai nhà chúng ta kết thân, không phải tất cả mọi người đều có lợi sao. Ngược lại hai nhà mất hòa khí, chỉ sợ cuối cùng sẽ là lưỡng bại câu thương."
Lông mi Cừu Đường Cổ có chút giật giật, dường như hắn đang bị lời nói của Lý Ngả Kỳ tác động, ánh mất hết nhìn Lý Mậu Lâm lại nhìn sang Cừu Hinh Dư.
Trên mặt Cừu Hinh Dư không biểu lộ bất kì cảm xúc nào chỉ hời hợt nói một câu Cha, cha đã quên những lời con đã từng nói với cha rồi sao?"
Mí mắt Cừu Đường Cổ giật giật, lão quay sang nhìn Trịnh Hạo Thiên, cuối cùng cũng đã có quyết định.
"Lý Ngả Kỳ, ta không thể lấy cuộc đời của nữ nhi làm vật hiến tế hi sinh cho lợi ích của gia tộc được. Cừu mỗ làm không được." Hắn vung tay áo lên, cất cao giọng Cừu mỗ làm người, từ trước đến nay đều quang minh chính đại. Lý Ngả Kỳ hôm nay một trong hai nhà chúng ta bất buộc phải có một nhà bị diệt vong, phải xóa tên mình ở Biền Tây thành."
Tinh mang lóe lên trong mắt Lý Ngả Kỳ, hắn hiểu rằng, việc đã đến nước này, không thể vãn hồi được nữa.
Từ ống tay áo của Cừu Đường Cổ đột nhiên xuất hiện hắc vụ đậm đặc, tựa hồ muốn khuếch tán ra ngoài, dường như muốn bao vây mọi người vào trong. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Nhưng Lý Ngả Kỳ ngược lại không chút sợ hãi, hắn khẽ hô một tiếng, từ trong tay bỗng xuất hiện một kì môn binh khí giống như lưỡi liềm.
Hắn khẽ lay động, một vòng tính quang liền được phóng ra, quang mang kì quái này cứ như một bức tưởng vô liình, kiên cố ngăn cản đoàn hắc vụ ở bên ngoài.
"Giết..." Tiếng hét to tàn khốc đồng thời cũng vang lên từ hai vị đương gia chủ của hai nhà. Theo đó, vài đạo nhàn ảnh trên không trung chớp động, rồi những tiếng rống thảm thiết vang vọng thiên địa.
Chẳng biết lúc nào, Tôn Kiều Cảnh và huynh đệ của hắn Tôn Động Cảnh đều đã đến trên lôi đài, cũng hóa yêu biến thân, quấn ngay lấy ba kẻ đi theo Lý Ngả Kỳ.
Chớp mắt, ở đây đã vô cùng hỗn loạn, đất đá bay mũ trời, vô số võ giả luyện yêu không chút do dự phát ra năng lực biến thân cường đại của bản thân, muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Cừu phủ và Lý gia tuy người đông thế lực lớn mạnh. Nhưng mấy người bọn họ mới thực là chiến lực đỉnh cao.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần giết sạch kẻ địch trước mặt mình vậy thì bọn họ liền đạt được thắng lợi rồi.
Thế lực còn lại của đối phương tất sẽ sụp đố tan tành, không cách nào ngóc đầu dậy được.
Trình Phụng Khải và Tằng Cẩm Kha liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy tia kinh hãi trong mắt đối phương.
Vậy là hai vị gia chủ đều đã âm thầm chuẩn bị kì càng, một lời không hợp liền rút đao hướng sang đối phương. Từ nay về sau trong Biền Tây thành sẽ có một nhà vinh viễn bị xóa tên.
"Chúng đệ tử nghe lệnh, lui ra ngoài." Tăng cầm Khả chợt hô to. Giọng nói như sấm dậy ầm ầm nổ vang, làm đau nhức màng nhĩ của tất cả các đệ tử.
Sau đó, đồng loạt vang lên những tiếng động lớn, mọi người cũng lui về phía sau, trong chốc lát không còn thấy bóng đáng của ai nữa.
Tất thảy những sự việc phát sinh hôm nay đã gây một ảnh hưởng rất lớn đối với chúng đệ tử thông thường.
Võ giả luyện yêu và Linh khí sư.
Bọn họ biết trên đời nay còn có hai loại nhân vật không thể với tới. Có lẽ điều này sẽ trở thành mục tiêu đề bọn họ phắn đẩu hoặc là sẽ làm bọn họ cảm thấy nản lòng, từ nay xao nhãng võ đạo.
Cũng thời gian, cũng sự việc, con người khác nhau thì sẽ có những sự lựa chọn khác nhau.
Trên dưới lôi đài, cao thủ hai nhà hừng hực khí thế. Lý Mậu Lâm nắm chặt lấy bảo khí, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Những lời hắn vừa kêu ra chẳng những tác động lớn đến người khác, ngay cả bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng mạnh mẽ, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục trở lại.
Bỗng nhiên. Lý Ngả Kỳ nghiêm nghị quát Mậu Lâm, nhanh xuất thủ giết sạch bọn chúng. Tổ chim bị phá làm sao còn trứng lafãnh. Ngươi mau nghỉ đến phụ mẫu huynh đệ, đừng cố chấp u mê maxi tiểu nữ kia."
Thân thể Lý Mậu lâm run rẩy, ánh mắt lại sáng ngời trở lại.
Hắn chằm chằm nhìn Cừu Hinh Dư, cái nhìn này bao hàm quá nhiều thứ, có chút lưu luyến, có chút không nỡ, và cả sự tham lam khôn cũng....
Sau đó hắn quay đầu nhìn Trịnh Hạo Thiên, trong đôi mắt lập tức lóe lên sát khí sắc bén.
Hắn đã hạ quyết tâm, muốn dùng kiếm này chém chết Trịnh Hạo Thiên, hơn nữa phải bắt sống Cừu Hinh Dư, vĩnh viễn ở trong Lý gia.
Tuy làm như vậy sẽ mãi mãi không được có được trái tim của nàng, nhưng thà làm như vậy còn được nhiều cái lợi hơn.
Hắn nhe răng cười nham hiểm đi thắng về trước.
Cái cường đại nhất của Linh khí sư là điều khiển vũ khí như phi kiếm tiến công. Nhưng mà, nếu Linh khí sư mất đi quyền điều khiển binh khí sẽ giống như hổ mất đi nanh vuốt của mình, không còn dùng được nữa.
Lý Mậu Lâm giơ cao trường kiếm trong tay, hắn muốn ăn miếng trả miếng, dùng thanh kiếm này giết Trịnh Hạo Thiên.
Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt hắn đột nhiên đại biến. Hắn phát hiện bảo kiếm trong tay đang rúng động, dường như muốn rời tay mình.
Trong nội tâm hắn phát lạnh, đây là thứ năng lực gì, chẳng lẽ cảm ứng của Linh khí sư có thể cường đại như thế này, có thể khống chế lại bảo kiếm trong tay mình?
Tâm niệm trong đầu hắn đổi thật nhanh, ngoài miệng hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể bất đầu khởi động, điên cuồng tuôn vào chuôi kiếm đề áp chế lại bảo kiếm. Lúc này, hắn đã có thể khẳng định, bảo kiếm này tuyệt đối là linh khí, còn là loại tốt trong các loại linh khí. Bằng không lấy đâu ra uy năng làm hắn khó có thể chống lại.
Chỉ cần giết Trịnh Hạo Thiên, vậy thì bảo kiếm mỹ nhân hắn đều sẽ....
Trịnh Hạo Thiên từ đầu đến cuối trên khóe miệng vẫn giữ nguyên vẻ khinh thường cũng nụ cười lạnh lùng chế giễu. Sau khi Lý Mậu Lâm nói ra những lời nói thật, cái nét mặt này chưa từng có bất kì thay đổi nào.
Hắn nhìn ánh mất của Lý Mậu Lâm, giống như đang nhìn con dế đang vùng vẫy giãy chết, làm cho lòng người sinh căm giận.
"Lý Mậu Lâm ngươi cho rằng ngươi muốn bất lấy binh khí của ta là bất được?" Trịnh Hạo Thiên đột ngột cười tủm tỉm hỏi.
Lý Mậu Lâm rít gào lên Trịnh Hạo Thiên binh khí của ngươi đang trong tay ta, không có binh khí xem ngươi đẩu thế nào?'
Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười to nói "Kiếm trong tay ngươi chính là lỉnh, khí, nhưng nếu không phải Trịnh mỗ cố ý cho ngươi cầm lấy, ngươi nghỉ ngươi có thể chạm được vào nó dễ dàng." Giọng nói của hắn truyền ra xa vậy mà ẩn hiện như tiếng sấm "Biết tại sao ta lại đề ngươi bất được, bởi vì đây cũng không phải là binh khí của Trịnh mỗ."
Nội tâm Lý Mậu Lâm thập phần rét lạnh, mơ hồ cảm thấy có điều bất an. Ngón tay Trịnh Hạo Thiên một điểm, một cỗ khí tức khổng lồ từ cơ thể hắn xông thẳng lên trời Lý Mậu Lâm, đề cho ngươi xem binh khí bảo khí thật sự của Trịnh mỗ ra sao."
Lý Mậu Lâm cả kinh, binh khí của hắn vốn dì cũng không phải linh khí, mà là bảo khí có uy năng cực lớn trong truyền thuyết.
Ý niệm này vừa mới dâng lên trong đầu, hắn liền nhìn thấy một phiến quang hoa, đại quang hoa che khuất cả bầu trời.
Rồi hắn rõ ràng thấy được, một con rồng khổng lồ, đang giương nanh múa vuốt nhằm vào đầu hắn...