Chiến Thiên

Chương 144: Hắn là linh khí sư!




Đám đông nhanh chóng tách ra, đặc biệt là những đệ tử võ quán hai bên cũng nhảy vọt ra như gặp phải rắn độc, mở ra một khoảng đất trống.

Một vị thanh niên có dáng người cao ráo hai tay ôm trước ngực, vẻ mắt tủm tỉm cười nhìn về phía trước.

Ngay lập tức , ánh mắt hắn liền tập trung tại hòn đá vàng trên tay của Lý Mậu Lâm. Trong đôi mất cũng toát lên vẻ kinh ngạc, gần như không thể hiểu nổi tại sao ở đây có thể gặp vật ấy.

Vây quanh hắn là mấy người Đại Lâm thôn, có hai chú cháu Lâm Đình và đám người Dư Kiến Thăng.

Hai con ngươi của Lý Mậu Lâm bỗng nhiên ngưng tụ, hắn chậm rãi nói từng từ Trịnh Hạo Thiên"

Đối với đại công tử của Lý gia, Trịnh Hạo Thiên chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, cho dù nhận được sư ưu ái của Cừu phủ lão gia và được truyền thừa chút ít công pháp võ học nhưng cũng không thể nào thay đổi việc hắn có xuất thân bình thường.

Nhưng mà không hiểu tại sao vào giờ khắc này, khi hắn lần nữa gặp lại kẻ này lại làm hắn vô cùng khinh ghét và đố kị. Nội tâm hắn lờ mờ có chút ít cảm giác sợ hãi.

Hơi lắc đầu. Lý Mậu Lâm lập tức dứt bỏ cái ý nghỉ đáng sợ này.

Nếu như lúc đối mặt với một kẻ hèn mọn không đáng nói đến hắn còn có đôi chút sợ hãi, thế thì với sự tu luyện của hắn đúng là một đòn trí mạng.

Gương mặt của Trịnh Hạo Thiên vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, hắn chậm rãi bước tới. Động tác không chậm cũng không nhanh nhưng bước đi cứ như bay, một lát đã tiếp đài.

Nơi hắn đi qua, mọi người đều hữu ý mở một con đường.

Có lẽ, người chung quanh hắn dường như cảm nhận được một áp lực vô hình, do vậy mới muốn cách xa hắn một chút.

Mấy người trên đài cao cũng liếc mắt nhìn nhau. Tất cả bọn họ đều chú ý đến cái tiểu tiết này, suy đoán không thôi.

Nhưng làm bọn họ thật sự giật mình là khi Trịnh Hạo Thiên đi tới, bọn họ không thể nhìn thấu được sâu cạn của người thanh niên này.

Tằng Cẩm Kha lấy làm kì lạ. Tên đồ tôn trên danh nghĩa này đã hơn một năm không gặp mà như là thoát thai hoán cốt thành người khác.

"Lý công tử, trong ba kiện linh bạo khí của Uy Hoa có một kiện là thuộc về ta. Nếu ngươi muốn đánh cược, vậy cũng nên đề Trịnh mỗ bồi tiếp chứ hả?" Trịnh Hạo Thiên nói.

Lý Mậu Lâm cười ảia mai, hắn vui vẻ nói "Ai cũng được" Lý mỗ đều rất hoan nghênh.

Đôi mắt hắn càng phát sáng. Hắn sỡ dĩ có gan khiêu chiến với Tôn Kiều Cảnh, vì hắn biết năng lực Hóa yêu biến thân của kẻ này tuy cường đại nhưng lúc còn trẻ từng bị nội thương khó chữa. Nếu như đôi bên đấu với nhau, giằng co không dứt hắn có thể chiến thắng rồi.

Nhưng, chiến thắng Tôn Kiều Cảnh chính là ngông nghênh đắc tội với Cừu phủ, không phải vạn bất đắc dĩ hắn quả quyết không dám làm.

Lúc này đây nếu không phải linh khí bị hủy, làm hắn khó bề với gia tộc thì hắn cũng không đến mức không biết kiêng nể gì.

Nhưng lời đề nghị của Trịnh Hạo Thiên rất đúng tâm ý hắn. Hắn sao mà không tin, một thiếu niên mới mười sáu tuổi làm sao có thể thắng được kẻ hơn ba mươi năm khổ tu như hắn...

Hơn nửa......^

Trong lúc giao thủ, lấy cớ quyền cước không có mắt mà đánh gục Trịnh Hạo Thiên cũng sẽ rất khó bị người ta truy cứu.

Mới nghỉ đến đây, tinh thần Lý Mậu Lâm đã vô cùng sục sôi rồi.

"Trịnh huynh người hào sảng sẽ nói chuyện hào sảng. Đã nói vậy rồi, vậy chúng ta bắt đầu luôn đi."

Thân hình hắn vừa lóe lên đã đến trên sinh tử đài, ánh mắt sáng ngời đợi Trịnh Hạo Thiên.

Trong lòng hắn tin tưởng nếu là Trịnh Hạo Thiên ứng chiến thì không có gì đáng sợ rồi.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên khẽ lay động, hắn bước một bước đã dễ dàng bước lên trên dài giống như có một cánh tay vươn ra đỡ hắn lên vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chiến thiên...

Nhìn thấy thân pháp của hắn, đám đông kể cả Lý Mậu Lâm đều kinh hoàng, kì thực đề bọn họ thấy kì quái chính là không thể nào cảm ứng được dấu vết ba động của chân khí.

Lý Mậu Lâm cuối cùng đã thu hồi lại vẻ khinh miệt, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc và hung hiểm.

"Hạo Thiên, của ngươi"

Dư Uy Hoa đưa ra ba kiện linh khí muốn đưa lại cho Trịnh Hạo Thiên.

Thế nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khẽ xua tay không cần."

Dư Uy Hoa lặng người, rồi như nhớ ra cái gì, hắn bỗng nhiên cười cười, xoay người rời khỏi sinh tử đài.

Trận đấu với Uyển Cường Văn hắn nhất định không nhường.Nhưng nếu đối thủ là Lý Mậu Lâm thì hắn tuyệt sẽ không đi chịu chết đâu.

Ba kiện linh khí trong tay hắn là của Hạo Thiên cho, vậy thì trong tay Hạo Thiên có linh khí tốt hơn cũng không có gì là kì quái.

Trịnh Hạo Thiên và Lý Mậu Lâm đứng đối diện nhau, hắn cất cao giọng Lý công tử, nếu như ngươi thắng được ta, trong ba kiện linh khí trên người của Uy Hoa ngươi muốn cái nào cứ tùy ý mà lấy đi."

"Được." Lý Mậu Lâm chậm rãi gật đầu nói " Ngươi có thể đủ sức thắng được ta, như vậy cái này..." Vật thể màu vàng hắn quơ quơ trong tay rồi nói tiếp "Sẽ là của ngươi."

Bọn họ nói xong, người trên đài cao một lần nữa rơi vào trạng thái trầm mặc....

Ở Biền Tây thành, đối ám giữa linh khí và bảo vật có cấp độ tương ứng tuyệt đối là một sự kiện hiếm thấy. ^

Hít một hơi thật sâu, trên người Lý Mậu Lâm dâng trào một cỗ đaị khí tức không gì so bì được.

Đúng một khắc đại khí tức bất đầu dày đặc hơn thì những người trong võ quán bên cạnh lôi đài đều vô thức đứng lùi lại.

Chỉ trong nháy mắt, đã xảy ra sự hỗn loạn.

Trước mặt là khí tức như thượng cố mãnh thú, phần lớn võ giả sơ giai đều không có năng lực chống đỡ.

Sắc mặt hai người Tằng Cẩm Kha và Tôn Kiều Cảnh khẽ biến. Trong đôi mắt của Trình Phụng Khải cũng lóe lên tinh quang.

Hóa ra, mấy năm nay chưa từng thấy hắn động thủ, đệ nhất thanh niên cường giả nổi tiếng Biền Tây thành lại có một bước lớn trên con đường võ học.

Quần áo trên người Trịnh Hạo Thiên tung bay. Trong những kẻ ở đây áp lực hắn phải chịu là lớn nhất.

Nhưng cho dù như thế hắn cũng chưa từng phải lùi lại phía sau bước nào. Chỉ có điều trên mặt hắn cũng lộ ra một tia kinh ngạc, dường như cảm nhận được khí tức khổng lồ của hắn ta mà cực độ kinh ngạc.

Vẻ mặt của Lý Mậu Lâm càng lúc càng trở nên nghiêm túc, hắn nhấn mạnh "Trịnh huynh hảo công phu, mấy năm không gặp, hóa ra đã lên đến Liệp vương rồi."

Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra, khuôn mặt càng cổ quái.

'

Người khác chỉ cảm nhận được áp lực đên từ Lý Mậu Lâm, nhưng chỉ có đương sự là hắn mới hiếu rõ, khí thế của Lý Mậu Lâm nhìn từ bên ngoài rất hung mãnh nhưng đứng trước mặt hắn liền biến thành hổ giấy, căn bản là không hề tạo bất kì áp lực nào với hắn.

Đây không phải do tu vi võ do của Trịnh Hạo Thiên vượt xa đối phương mà là Lý Mậu Lâm đã hết sức rồi.

Hắn nhọc công tạo ra khí thế khổng lồ này, nhưng Trịnh Hạo Thiên không hề lo sợ cái khí thế giả tạo này.

Nếu lời hắn nói là đúng, Trịnh Hạo Thiên thật sự đã tiến đến cảnh giới Liệp vương nhưng đây không phải Lý Mậu Lâm nhìn ra thật sự mà hắn chỉ nói loạn lên.

Chỉ có điều, một tiếng này vậy mà có thể bị hắn nói ra hào sảng, đây cũng là chuyện hiếm thấy.

"Trịnh huynh đã thần công đại thành, vậy thì Lý mỗ không dùng chân công thật sự sợ là khó mà hỏi thăm Trịnh huynh rồi." Đôi mắ hắn hung quang lập lòe, hắn lớn tiếng kêu :"Trịnh huynh cẩn thận."

Thân thể của hắn bất đầu phình to lên.Mặc dù tốc độ không nhanh, bộ dạng cũng không phải khoa trương nhưng thật sự cơ thể hắn đang tráng kiện lên rất nhiều.

"Yêu hóa biến thân?

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên tia tức giận. Một khắc Lý Mậu Lâm bất đầu biến thân hắn rõ ràng đã cảm ứng thấy. Từ đối phương tỏa ra một đạo sát khí hung lệ . Đó là một nỗi oán hận muốn băm hắn thành vạn đoạn mới có thể giải hận được.

Đến đây, Trịnh Hạo Thiên đã minh bạch Lý Mậu Lâm đang muốn làm cái quỷ gì.

Hắn đang cố làm giả. Hắn muốn tất cả mọi người đều tưởng rằng tu vi võ đạo của mình cực kì cao, vì vậy hắn mới toàn lực truy kích. Mà lúc này muốn chém giết mình, chính là muốn đổ tội cho lỡ tay.

Kẻ này, vừa mới bất đầu mà đã muốn tính mạng mình.

Sau khi hóa yêu, Lý Mậu Lâm quát một tiếng lớn, toàn lực tấn công, một trảo hướng về ngực Trịnh Hạo Thiên.

Lúc này, chưởng của hắn đã biến thành một con dao lập lòe quang mang màu xanh nhạt vô cùng sắc bén. Nếu bị một chưởng này chém trúng, kẻ cường hằn đến mấy cũng phải tiêu vong thương tổn nặng nề.

"Dừng tay..." Tôn Kiều Cảnh nghiêm nghị quát.

Mặc dù hắn biết Trịnh Hạo Thiên có năng lực Hóa yêu biến thân của Cuồng bạo hùng vương, cũng biết trong một năm biệt tích này đảm bảo Trịnh Hạo Thiên không hề dậm chân tại chỗ.

Nhưng đúng vào thời khắc nhìn thấy Lý Mậu Lâm hạ sát thủ, hắn tức giận không thể kiềm chế được hơn nữa, trong thâm tâm hắn cũng đầy lo lắng.

"Lý công tử, ngươi không nên dùng Hóa yêu biến thân ở Biền Tây thành."

Trình Phụng Khải vẫn một mực ngồi giống như pho tượng Bồ tát cuối cùng mở miệng nhưng hắn ta cũng chỉ nói mà thôi, không có bất kì ý gì muốn ngăn trở.

Trên gương mặt Lý Mậu Lâm hiện ra một tia cười đắc ý.

Hôm nay mất một kiện linh khí mà lại là kiện linh khí duy nhất của hắn.

Nhưng chỉ cần đánh chết Trịnh Hạo Thiên thì tất cả đều đáng giá. Ngoài ra theo đúng cam kết, hắn giết Trịnh Hạo Thiên rồi, có thể tùy ý lấy một trong các kiện linh khí cho mình. Hai việc tốt đẹp này đúng là khó mà tưởng tượng hết được.

Đối với tiếng rống giận dữ của Tôn Kiều Cảnh và lời khuyên can chẳng đủ gãi ngứa của Trình Phụng Khải hắn cứ coi như không nghe thấy. Chẳng những không có bất kì dấu hiệu nào thu tay lại ngược lại khí thế xông tới còn hung hiểm vài phần.

Tuy nhiên, khi Lý Mậu Lâm áp sát đến Trịnh Hạo Thiên, không hiểu sao lông tóc toàn thân hắn đều dựng ngược hết cả lên.

Một cỗ khí cực đoan, cảm giác uy hiếp này đang dần dần xâm chiếm từng góc từng phần cơ thể hắn.

Hắn có một cảm giác sợ hãi thế này. Nếu bổ nhào tới thì đúng là lãnh ít dữ nhiều mà không phải là Trịnh Hạo Thiên, sợ là chính bản thân hắn.

Loại cảm giác này không hề có lí do xông thẳng lên não hắn, hắn liền nhìn thấy một phiến tâm trước mắt mình....

Trịnh Hạo Thiên gầm lên một tiếng, nhướng mày, từ trên người hắn xuất hiện một cỗ khí tức càng ngày càng khổng lồ, càng phồn thịnh, càng uy hiếp không thể đoán định .

Vươn tay vỗ bên hông, một đạo hàn mang phóng lên trời cao, nháy mắt trong hư không đã hóa thành một đạo kiếm quang, chiếu sáng xung quanh hắn.

"Khống vật chi lực?"

"Khống chế linh khí?"

"Linh khí sư..."

Trong nháy mất, mấy vị ngồi trên đài cao cũng không thể ngồi yên được nữa.

Cho dù là Trình Phụng Khải sắc mặt cũng đại biến, đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.