Chiến Thiên

Chương 136: Ước chiến




"Chết đi."

Uyển Cường Văn quát lớn một tiếng vọt tới, trong khóe mắt hắn xuất hiện hung quang.

Trương Nhạc tuy rằng không lên tiến nhưng vẫn theo sát phía sau hắn, phảng phất như một độc xà ẩn nấp tùy thời tấn công.

Về phần những người khác mặc dù không xuất thủ nhưng lại cổ ý tản ra, mơ hồ bao vây Đại lâm thôn.

Uyển Cường Văn cùng Trương Nhạc hai người nhằm vào cha con Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình, những người khác đều ra tay, nhìn bộ dạng bọn họ, tuyệt đối không ngại huyết tẩy Đại Lâm thôn.

Ngay khi Uyển Cường Văn tức giận tới gần bọn họ, bên tai nghe thấy một tiếng thở dài thản nhiên.

Một đạo hơi thở này cực kì quỷ dị, bọn họ thậm chí còn không rõ âm thanh đến tột cùng là từ đâu mà tới.

Sau đó, bọn họ thấy hoa mắt, một người đã đứng trước mặt Dư Kiến Thăng, người này thân thủ nhẹ nhàng vung lên, như là xua ruồi muỗi vậy.

Thế nhưng Uyển Cường Văn cùng Trương Nhạc cảm thấy một cỗ lực lượng cực lớn từ phía trước truyền tới, tuy rằng hai người họ một người là trung giai, một người là cao giai liệp sư, nhưng trước mặt cỗ lực lượng này không tính là gì.

"Vù...."

Lực lượng thật lớn bay tới bọn họ, hai người bay cao lên, giữa không trung trở mình lộn hai vòng, lú này mới rơi xuống mặt đất.

May là người xuất thủ có kiềm chế, bằng không bọn họ không chỉ bị bay lên đơn giản như vậy.

Mấy người còn lại sắc mặt đại biến, bọn họ muốn ra tay vây công, lại nghe giọng nói băng lãnh của Lý Mậu Lâm hô: "Lui ra."

Lý Mậu Lâm nói đều là kim liêu ngọc luật, những người này không có nửa điểm tâm tư làm trái, vội vã lùi về sau.

Lý Mậu lâm sắc mặt lạnh lẽo, cả giận nói: "Tôn Kiều Cảnh, ngươi sao lại ở chỗ này, vì sao ngăn cản thủ hạ ta làm việc."

Tôn Kiều Cảnh tuy rằng trên danh nghĩa là hạ nhân Cừu phủ, thế nhưng bốn thế lực lớn đều biết hai anh em tôn gia không phải hiền lành gì, em trai Tôn Động Cảnh của hắn cũng là một thân luyện yêu vũ giả uy lực vô cùng, vi tất thua kém tứ đại gia chủ.

Vì vậy Lý Mậu Lâm căn bản không dám đắc tội người này.

Mà Lý Mậu Lâm khó tin chính là, với thân phận của Tôn Kiều Cảnh, sao có thể xuất hiện tại Đại Lâm thôn chứ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tôn Kiều Cảnh ôm quyền nói: "Lý đại thiểu, Dư Uy Hoa là Lâm Định là đệ tử của lão phu, lúc này đang ở đây chỉ dạy vũ kỹ cho bọn họ, nếu như họ có chỗ đắc tội với ngài, mong ngài bao dung."

Lý Mậu Lâm trong lòng cả kinh: "Hai người bọn họ là đệ tử của ngươi?"

"Không sai."

Lý Mậu Lâm quay đầu, liếc mắt về phía Trương Nhạc.

Hắn nhẫn nại đủ một năm mới dẫn người tới Đại Lâm thôn, tất nhiên vì Uyển Cường Văn tấn giai tới trung giai liệp sư, nhưng cũng bởi kiêng kỵ Cừu phủ. Một năm này, ngoài trừ Trịnh Hạo Thiên tiến nhập Cừu phủ tu hành, tựa hồ đại lâm thôn không còn gì liên quan đến Cừu phủ nữa, cho nên Lý Mậu Lâm có thể yên tâm mà đến.

Nếu là sớm biết Tôn Kiều Cảnh có địa vị cực cao tại Cừu phủ đã thu hai liệp sư trẻ tuổi của Đại Lâm thôn làm đồ đệ, hắn cũng không thể không kiêng kỵ như vậy.

Cảm nhận được ánh mắt giận dữ của Lý Mậu Lâm, Nhạc Mãnh giật mình đánh thót. Hắn trong lòng kêu khổ không thôi, hắn bố trí Liễu Huy Tử ở Đại Lâm thôn không ngờ không phát hiện chuyện này.

Lý Mậu Lâm thu hồi ánh mắt, lúc này hắn đã đâm lao thì phải theo lao, không thể làm gì khác là kiên trì lãnh đạm nói: "Tôn tiên sinh, hai vị kia là đệ tử của ngươi, nhưng Uyển Cường Văn cũng là đệ tử của ta, hắn đại biểu cho Uyển gia thôn luận võ với Đại Lâm thôn, Đại Lâm thôn ứng chiến nhưng lại ở sau lưng bắn lén, hắc hắc, chẳng lẽ đây là cách dạy đệ tử của ngươi?"

Dư Kiến Thăng ho khan vài cái, tuy rằng hắn bị thương không nhẹ nhưng tịnh không ảnh hưởng tới tính mạng, cả giận nói: "Lý công tử, ngươi không nên ngậm máu phun người, là Uyển Cường Văn không tuân theo quy củ bỗng nhiên xuất thủ."

"Hừ, một lão đầu, ở chỗ này ngươi có thể mở miệng sao?" Lý Mậu Lâm ánh mắt chợt lóe hung quang, lạnh lùng nói: "Ngươi còn già mồm, bản công tử chắc chắn huyết tẩy Đại Lâm thôn."

Dư Kiến Thăng sắc mặt đại biến, trong lòng oán hận, nhưng ngậm miệng lại không dám nói tiếp.

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đang muốn nói, lại bị Dư Kiến Thăng bắt lại, khiến bọn họ căn bản không thể đi lên.

Hai huynh đệ sắc mặt đỏ bừng, lửa giận trong mắt bùng lên, nhưng cho dù cho bọn họ mười lá gan cũng không dám giật tay khỏi tay Dư Kiến Thăng.

Cho dù tu vi hai người này vượt xa Dư Kiến Thăng nhưng không bao giờ bọn họ dám.

Tôn Kiều Cảnh sắc mặt âm trầm, nói: "Lý công tử, nếu đây là thù hận của đồ hi vậy để chúng tự giải quyết a." Hắn chỉ vào Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa nói: "Hai đồ đệ của ta, ngươi có thể chọn một người đấu với Uyển Cường Văn, người thắng làm vua kẻ thua phải chết!"

Uyển Cường Văn sắc mặt khẽ biến, hắn lúc này vừa bại dưới tay Dư Uy Hoa, lại bị Tôn Kiểu Cảnh dọa cho hồn vía lên mây, tuy thực lực không chênh lệch, nhưng nhuệ khí đã mất, lúc này giao thủ với Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa thì chính là cửu tử nhất sinh.

Lý Mậu Lâm lạnh lùng nhìn mọi người, hắn trong lòng thầm mắng Uyển Cường Văn này thực sự là phế vật, ăn nhiều đan dược như vậy lại được hắn toàn lực bồi dưỡng, vậy mà chỉ đạt trung giai liệp sư. Hai tiểu tử kia nhìn qua cũng có tu vi trung giai liệp sư, tuy rằng không bằng Trịnh Hạo Thiên nhưng cũng là tốt tới cực điểm rồi.

Vừa nghĩ đến Trịnh Hạo Thiên, hắn lại nghĩ tới Cừu Hinh Dư, ác niệm trong lòng nhất thời mọc lên.

"Được, nếu Tôn tiên sinh có kiến nghị này, như vậy bản công tử đáp ứng."

Uyển Cường Văn mặt tái không còn chút máu.

Lý Mậu Lâm vừa chuyển lại nói: "Nhưng mà lão đầu kia vừa nhắc tới quy củ, vật cứ theo quy củ mà làm a. Nửa năm sau, ta sẽ cho Cường Văn tới địa biểu cho Uyển gia thôn quyết đấu với Đại Lâm thôn, các ngươi nếu thua vậy mau cút khỏi Đại Lâm Thôn."

Dứt lời, hắn vỗ đầu ngựa, tuấn mã hí vang một tiếng, xoay người chạy như bay đi, mọi người còn lại lập tức lên ngựa theo sau, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

Dư Kiến Thăng thở phào một hơi, phất tay xua mọi người nói: "Tôn huynh, đa tạ ơn cứu mạng."

Tôn Kiều Cảnh khẽ lắc đầu, trong lòng hồ nghi bất định, chuyện hắn thu đồ đề và đến đây truyền dạy vẫn chưa truyền ra ngoài, ngoại trừ mấy người ở đây, những người thôn khác không thể biết,

Nhưng mà, Tôn Kiều Cảnh ở chỗ này ký thực cũng vì Cừu Hinh Dư cùng Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên nếu thoát khốn, như vậy khẳng định sẽ về Đại lâm thôn, như vậy hắn có thể biết nơi hạ lạc của Cừu Hinh Dư.

Vì Cừu Hinh Dư, anh em Tôn Kiều Cảnh tuyệt đối nhọc lòng.

Nhưng mà chưa chờ được Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư thì tên Lý Mậu Lâm kia hùng hổ tới.

Trong lòng hắn thầm cảnh giác, chẳng lẽ Lý gia thực sự có liên quan đến chuyện kia?

"Sư phụ, nửa năm sau, để ta xuất chiến." Dư Uy Hoa nhỏ giọng nói: ''Lâm Đình đừng tranh với ta, hắn đả thương cha ta."

Lâm Đình định nói gì nhưng nghe xong lời này cũng ngậm miệng lại.

Tôn Kiều Cảnh thu liễm tinh thần mỉm cười nói: ''Uy Hoa, ngươi biết tại sai Lý Mậu Lâm ước chiến nửa năm không?"

Dư Uy Hoa giật mình, trầm ngâm: "Lẽ nào hắn nắm chắc có thể đề cao thực lực của Uyển Cường Văn trong vòng nửa năm?"

Tôn Kiều Cảnh chậm rãi gật đầu, nói: "Lý Mậu Lâm tính tình độc ác, nếu như ta dự đoán không sai, hắn hẳn là cho Uyển Cường Văn dùng một loại đan dược bá đạo, tiêu hoa sinh mệnh để đề thăng chân khí, nửa năm vừa đủ để hắn tấn chức cao giai liệp sư."

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình sắc mặt đại biến, bọn họ cần một năm khổ tu, dùng đan dược phụ trợ với minh sư chỉ điểm mới miễn cưỡng đặt chân vào cảnh giới trung giai liệp sư, thế nhưng so với cao giai càng không cần phải nói. Trừ Trịnh Hạo Thiên trời sinh thần lực ra, bằng không không ai có thể khiêu chiến vượt giai.

Tôn Kiều Cảnh vỗ vai hai đồ đệ nói: "Yên tâm, lão gai nhà ta có chút tích góp, mà ta đánh đổ với Trương lão cũng được một viên linh đan, hừ, trong nửa năm, ta có thể cho các ngươi thuận lợi tiến vào cao giai, không ảnh hưởng tới thân thể."

Hai người vui vẻ nhưng họ biết đan dược như vậy là vô giá.

Dư Uy Hoa do dự một chút nói: "Sư phụ, cảm tạ người."

Tôn Kiều Cảnh khoát tay, nói: ''Các ngươi là đồ đệ ta, ta không giúp các ngươi thì còn giúp ai, nói lời vô ích không bằng tu luyện cho ta." Hắn dừng một chút nói: ''Nếu đều là cao giai liệp sư, như vậy thắng bại là do các ngươi, đừng làm ta thất vọng."

Dư Uy Hoa hai mắt kiên nghi như núi: "Vâng!"

Tôn Kiều Cảnh hài lòng gật đầu, nhưng khi hắn nhìn về phía Lý Mậu Lâm vừa rời đi ánh mắt trở nên âm trầm sắc bén, có chút khiêu khích.

****************

"Uyển Cường Văn, ngươi đến đây cho ta." Lý Mậu Lâm đột nhiên ghìm cường quát.

Uyển Cường Văn lập tức thúc ngựa đi lên, mà những người khác đều tự chủ tán ra, căn bản không dám nghe chuyện của hai người.

"Nửa năm sau ngươi cùng hai người bọn họ giao đấu nhất định phải hạ độc thủ, đánh chết chúng tại chỗ." Lý Mậu Lâm lạnh lùng nói.

"Vâng." Uyển Cường Văn cả tiếng đáp, nhưng hắn cũng thầm kêu khổ trong lòng, đến lúc đó ai đánh chết ai còn chưa biết a.

Lý Mậu Lâm hừ nhẹ nói: "Nguyên yên tâm, ta để cho ngươi xuất thủ tự nhiên có thủ đoạn tất thắng. Trờ về ta sẽ ban cho ngươi linh dược đứng đầu, trong vòng nửa năm sẽ giúp ngươi tấn chức cao giai Liệp sư, ngươi hiện tại đủ tự tin chưa?"

Uyển Cường Văn vui mừng quá đối, hắn nhảy xuống ngựa, hô to: "Đệ tử tự tin, đa tạ sư phụ tài bồi, đệ tự trọn đời không dám quên."

Hắn tuổi còn lớn hơn Lý Mậu Lâm vài tuổi, nhưng nhúm núm như vậy, lại có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào mà không có chút thẹn với tâm.

Lý Mậu Lâm thỏa mãn gật đầu: "Ngươi trở lại lập tức bế quan, không được tiếp xúc với người ngoài, nửa năm sau, nếu không tấn chức cao giai liệp sư, vậy tự tay bản công tử sẽ phế ngươi."

Hắn xoay người thúc ngựa, đoàn người một lần nữa lao đi.

Uyển Cường Văn trong lòng vui vẻ cùng thấp thỏm không ngớt.

Hắn tự nhiên không biết, đan dược đứng đầu trong lời Lý Mậu Lâm có tác dụng mạnh, nhưng đồng thời bá đạo, đó là tiêu hao năng lượng sinh mệnh để tấn giai lên cao giai liệp sư.

Chỉ là, đối với Lý Mậu Lâm mà nói, Uyển Cường Văn chỉ là một con chó mà thôi, chỉ cần lợi dung xong, vậy sống hay chết chẳng liên quan gì đến hắn...