"Dã thú súc sinh, ta không đánh ngươi nữa, mau vào ...."
Âm thanh ầm ầm như sét đánh vang lên trong huyệt động, hơn nữa huyệt động còn phản xạ khiến âm thanh vang vọng mãi không dứt.
Đằng Thú sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi đến cực điểm, mắt hắn tỏa ra hung quang sắc bén, hầu như biến thành hai hòn lửa.
Tên hắn là Đặng Thú, một vị luyện yêu võ giả cường đại, nhưng hôm nay hắn lại bị một tên võ giả bình thường gọi là Dã thú súc sinh.
Đối với hắn mà nói, không có gì vũ nhục hơn điều này.
Nếu như kẻ nói những lời này là một người cường đại hắn không dám chọc thì khác, đằng này lại từ hai tên võ giả bình thường, đủ khiến lửa giận của hắn bùng lên không thể khống chế.
"Ngao ô....."
Tiếng hú thê lương như tiếng chó sói tru từ miệng hắn phát ra, thân hình Đặng thú chợt lóe, đã cực nhanh nhảy vào huyệt động.
Tuy rằng hắn căn bản không tin Trịnh Hạo Thiên nói, cũng biết thiếu niên này muốn chọc giận hắn, nhưng lúc này tâm hắn đã mất đi sự bình tĩnh, hắn buộc phải bùng phát theo ý của Trịnh Hạo Thiên.
Cự tượng khiêu khích khiến kẻ khác sợ hãi, nhưng một con kiến hôi khiêu kích chỉ mang đến số phận hủy diệt.
Tốc độ hắn nhanh chóng đạt tới cực hạn, chân khí trong cơ thể hắn sôi trào, tùy thời có thể phóng nát một hòn đá lớn.
Nhưng khiến hắn ngạc nhiên lẫn kinh ngạc chính là không có cự thạch nào bay ra từ huyệt động, hắn cứ thế bình yên đáp xuống huyệt động.
Bên trong huyệt động thật lớn cũng khiến hắn kinh ngạc, nhưng mà chút tâm tư ấy đã bị hắn áp chế xuống, ánh mắt hắn tập trung trên hai người đang sóng vai là Trịnh Hạo Thiên và Nhạc Mãnh.
Tính tình của sói tương đối tàn nhẫn, nhưng lại có lòng đa nghi lớn.
Lúc nãy thuận lợi bay vào, hắn đã thấy một trận khó tin.
Ánh mắt quét qua hai người, cùng với bốn phía vách động, hắn muốn tìm được nguyên nhân hai người kia đột nhiên buông tha.
Nhạc Mãnh cười lạnh nói: "Ngươi không cần nhìn, là ta bảo Hạo Thiên cho ngươi vào."
Đặng Thú giật mình, ánh mắt hắn cẩn thận đánh giá Nhạc Mãnh, sau một lát nói:" Thì ra là đã tiến vào Liệp Vương, hắc hắc, thực sự là hạng người vô tri, cho rằng một liệp vương là có thể chống lại ta sao?" Đôi mắt hắn đột nhiên trở nên cuồng bạo: "Nơi này có nhiều trầm tích thạch như vậy đúng là một bảo tàng tốt. Để cảm ơn công lao của các người, ta ban cho các người cái chết lăng trì, hỏa thiêu xác bảy ngày bảy đêm."
Hẳn ngửa đầu cười điên cuồng, âm thanh vang vọng khắp huyệt động gây ra một cỗ áp lực khổng lồ.
Nhạc Mãnh khóe miệng hơi nhếch, nói: "Mở to mắt chó của người ra, nhìn ta......"
Quần áo trên người cùng đồ dùng của hắn bi xé nát, lộ ra một cơ thể rắn chắc, mỗi khối cơ bắp như một tòa núi nhỏ ẩn hiện, ẩn chứa năng lượng cực lớn.
Cùng lúc đó thân thể hắn đột nhiên khom lại, móng tay đột ngột dài ra, sắc nhọn như đao.
Đặng Thú trợn tròn con mắt, hắn kinh hô: ''Luyện yêu vũ giả? Không có khả năng, Yêu đan của ngươi từ đâu mà có?"
Hắn tựa hồ muốn hô lớn để giải tỏa sự chấn động trong lòng.
Muốn trở thành luyện yêu vũ giả nhất định phải luyện hóa yêu đan, nhưng yêu đan là bảo vật trân quý, không phải hạng kiến hôi có thể có được.
Nhạc Mãnh cười dài, nói: "Ta vừa lấy yên đan từ bảo tang này xong, đây là vận khí a."
Đặng Thú bạo nộ: "Bảo tàng này là của ta, ngươi dám lấy trộm, muốn chết..."
Thân thể hắn nhoáng lên đã vọt tới, ngón tay giơ lên một móng tay cách không bay tới đầu Nhạc Mãnh.
Nhưng mà tốc độ Nhạc Mãnh không chậm chút ào, hai chân hắn nhún nhẹ, không ngờ không chút yếu thế trực tiếp nghênh đón.
Tốc độ bọn họ nhanh đến cực điểm, hơn nữa mỗi động tác đều bộc phát lực lượng cường đại, trong lúc sơ hở lợi trảo của đối phương để lại trên người vết thương thật sâu.
Mấy lần hô hấp, bọn họ đồng thời không hẹn thối lui về sau, hầu như đồng thời rơi xuống đất, dùng ánh mắt hung quang đánh giá đối phương.
Trên người bọn họ đều có vết thương phun ra tiên huyết.
Trịnh Hạo Thiên hít một ngụm khí lạnh, hắn chính mắt thấy uy lực mạnh mẽ của hai người.
Cho dù hiện tại hắn có Lang Nha Bổng trong tay cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hai người kia. Bởi vì tốc độ bọn họ đều vượt qua cực hạn của con người.
Đây là kết quả luyện hóa yêu đan thu được một bộ phận lực lượng của yêu thú, khiến thực lực của họ tăng lên đến mức khó tin.
Lúc này Trịnh Hạo Thiên cảm thấy mình may mắn vô cùng Đặng Thú trong lòng vẫn ôm tâm tư muốn bắt họ sau đó hành hạ đến chết.
Nếu không như vật, chỉ sợ bọn họ không có cơ hội chạy trốn.
"Ngươi vừa hoàn thành luyện hóa, sao có khả năng mạnh mẽ như vậy." Đặng Thú sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta trở thành luyện yêu giả không chỉ có mười năm, vì sao không thể áp chế ngươi?"
Nhạc Mãnh cười dài, hắn không nhìn đối phương như căn bản không để đối phương vào trong mắt, nhưng miệng không ngại dùng ngôn ngữ đả kích: "Ngươi không chú ý sao? Lúc ngươi luyện hóa yêu đan dung hợp ba bốn thành yêu đan, nhưng lúc ta luyện hóa có thể hấp thụ được bảy thành a."
Đặng Thú gào rít: "Hừ, ngươi sao có thể dung hợp được bảy thành lực lượng, đến tột cùng là yêu đan gì?"
Nhạc Mãnh cười to, nói: "Nơi này là Hùng lang sơn, tìm được một Bạch Nhãn Lang Vương yêu đan, nhưng sử dụng ám hệ phong ấn phù phong ấn yêu đan, hắc hắc, đấy mới chính là chỗ trân quý của yêu đan, đáng tiếc, người không biết." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ngao ô...." Đặng Thú rống lên một tiếng tê tâm phế liệt: "Tên ngu ngốc, ám hệ phong ấn yêu đan Bạch Nhãn Lang Vương lại bị tên ngu ngốc như người dùng mất...."
Âm thanh khàn khàn của hắn vang lên thê lương.
Khỏa yêu đan này nếu rơi vào tay hắn đồng thời luyện hóa, như vậy không chỉ khiến thân thể hắn đề cao một bậc, mà còn có thể nâng cao kĩ năng biến thân yêu lang, khi đó thực lực của hắn phải dùng chữ nghiêng trời lệch đất đề thăng.
Nhưng vật quý giá như vậy lại bị tên khốn trước mắt dùng mất, hắn tuy rằng trở thành luyện yêu vũ giả, nhưng lực lượng trong yêu đan biến mất cũng phải ba thành.
Lúc này Đặng Thú quả thực hối hận, đau đớn vô cùng.
Nếu sớm biết trong huyệt động có bảo vật như vậy, hắn thà bản thân trọng thương cũng phải xông vào.
Há miệng, Đặng Thú cuồng nộ: "Tên súc sinh, a phải giết ngươi, phải đem ngươi xé xác mới có thể hả mối hận trong lòng."
Thân thể hắn một lần nữa bành trướng lên, đồng thời hai bộ vi yếu hại trên người hắn xuất hiện thêm một phiến lân giáp quỷ dị.
"Yêu đan của ngươi thực sự cao cấp, nhưng ta có năng lực hai lần biến thân, vì vậy ngươi chết đi."
Đằng Thú cuồng ộ gầm rú, hắn tiến lên vài bước, ầm ầm vọt tới Nhạc Mãnh.
Nhạc Mãnh sắc mạnh hơi trầm xuống, nhưng trong mắt hắn lại hiện ra một tia vui sướng vì quỷ kế được thực hiện.
Lần nữa biến thân khiến năng lực cường đại hơn nhiều, dù cho hắn luyện hóa yêu đan cao giao cũng không phải địch thủ, nhưng lần hai yêu hóa chính là cực hạn, vì thế tiêu hao chân khí không gì sánh nổi, chỉ cần hắn kiên trì một đoạn thời gian, như vậy Đặng Thú sẽ tiêu hao mà kiệt sức
Thân hình hắn nhoáng lên, nhanh chóng sửa đấu pháp, căn bản không liều mạng cùng Đặng Thú, trái lại hắn nhảy trái né phải, sự linh hoạt của lang tộc không phải lời đồn.
Đặng Thú lần thứ hai yêu hóa, vô luận là lực lượng hay năng lực phòng hộ đều đạt xa đối phương. Nhưng đáng tiếc, chính là sự linh hoạt lại kém vài bậc.
Nếu Nhạc Mãnh liều mạng chạy trốn, hắn quả thực không có biện pháp.
Trịnh Hạo Thiên chỉ thấy hai mắt hoa lên, Nhạc Mãnh từng trải, trí tuệ quả nhiên không tầm thường.
Hắn biết Đặng thú có thể biến thân lần hai liền biết ngay ưu khuyết của lần biến thân này, cho nên mới dùng ngôn ngữ kích phát lửa giận của Đặng Thú, khiến hắn thi triển ra một lần nữa biến thân.
Thế nhưng, biến thân này tuy cường đại nhưng Bạch Nhãn Lang Vương biến thân lại linh hoạt vừa vặn khắc chế hắn.
Thắng lợi đang nghiêng về Nhạc Mãnh đa mưu túc trí.
Một khắc sau, Đặng thú rít gào một tiếng, lân phiến bên ngoài của hắn dần biến mất.
Nhạc Mãnh huýt sáo, hắn rõ ràng cảm ứng khí thể đối phương đã suy sụp đến cực điểm, không thể tiếp tục suy trì biến thân lần hai.
Hắn thiên tân vạn khổ chính là đợi giờ khắc này.
Thân hình nhoáng lên, đột nhiên hóa thành một đạo lưu tinh một chưởng trầm trọng vỗ tới ngực Đặng Thú.
Thân thể Đặng Thú bay lên cao, hung hăng đập lên vách thạch bích.
Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên cùng Nhạc Mãnh không thấy, lúc này vẻ mặt Đặng Thú hiện lên sự dứt khoát.
Lúc trước hắn vẫn do dự tiếc nuối sử dụng, nhưng trước thời khắc sống chết, hắn rút cuộc đã quyết định.
Nhạc Mãnh không chút nương tay, hai tay hắn liên hoàn chém ra, muốn giết Đặng Thú chết tại chỗ.
Nhưng đao phong của hắn chém tới, chính là lúc Đặng Thú bộc lộ một cỗ lực lượng cực lớn, lân giáp lúc trước một lần nữa hồi phục
Đao chém lên lân giáp bắn lên vô số hoa lửa, nhưng căn bản không gây cho hắn chút tổn thương gì.
Nhạc Mãnh lòng biết không ổn, kiệt lực lui về sau, nhưng cổ chân lại bị một cánh tay bắt chặt, căn bản không thể động đậy.