Chiến Thiên

Chương 118: Yêu đan




"Phù... phù.... phù."

Hai chân Trịnh Hạo Thiên đã dần dần trở nên tê dại, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, vì sao mình lại có thể kiên trì được đến tận bây giờ.

Trong lòng cũng từng có ý nghỉ bỏ mặc tất cả, chỉ cần dừng lại, nằm trên mặt đất thì tất cả phiền não đều sẽ bay biến hết.

Trong tình trạng mệt mỏi đến cực độ như thế này, hắn thậm chí còn có ý nghĩ, muốn được giải thoát như vậy.

Hít một hơi thật sâu, tinh thần Trịnh Hạo Thiên tựa hồ cũng nhanh chóng lâm vào trạng thái mũ mịt.

Tốc độ của hắn tuy không chậm, những hai chân đã chạy như một cổ máy, thân hình của hắn cũng vậy, nhìn qua thì vẫn trầm ổn như trước, có thể dễ dàng né tránh những cây đại thụ và bụi cây chặn ngang đường, nhưng đó chỉ là bản năng của hắn thôi. Bộ não của hắn bởi vì thiếu dưỡng quá độ, khiến cho ý thức chỉ còn một mảnh trắng xóa. Nhiệt lưu tích lũy mấy năm qua trong cơ thể tựa hộ cũng trở nên mong manh hơn. Vào giờ khắc này, hắn lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn.

Cực hạn, vô luận là thân thể hắn, hay là ý chí của hắn, đều đã đạt tới cực hạn.

Nhưng ở phía sau hắn. Đặng Thú cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Hắn nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, thể lực tiêu hao chẳng còn bao nhiêu nửa.

Thiếu niên kia vậy mà vẫn chạy tiếp, đúng là không phải người mà....

Đặng Thú chưa từng thấy quá người nào có thể chạy một quãng đường dài như vậy, hơn nửa nhìn bộ dáng đối phương có vẻ như vẫn có thể tiếp tục. Kỳ thật ngay cả hắn cũng nhiều lần có ý niệm bỏ cuộc trong đầu.

Người bình thường có thể khiến luyện yêu võ giả sinh ra ý niệm đó trong đầu, tuyệt đối là hạng người cực kỳ đáng sợ....

Nhân vật như vậy, một khi đã kết thì quyết không thể đề hắn sống sót, nếu đề cho hắn có thời gian phát triển, chỉ sợ vai thợ săn và con mỗi phải đảo ngược lại mắt rồi.

Đặng Thú đút tay vào ngực, lấy ra một tờ giấy kỳ dị.

Hắn cầm tờ giấy này, trên mặt lộ vẻ đấu tranh không ngừng.

Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn cẩn thận cắt tờ giấy đó vào trong ngực.

Thứ này đối với hắn mà nói thật sự là quá mức trân quý. Đây là bảo vật đề cứu mạng trong thời khắc sinh tử, cho dù là hiện giờ, hắn cũng không nở đem ra dùng.

Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết, sau này mình còn có cơ hội kiếm được một tấm như thế này nửa không.

Lúc này, tốc độ của Trịnh Hạo Thiên và cả Đặng Thú đều trở nên chậm lại rất nhiều, bởi vì bọn họ đều cảm thấy khó mà chịu đựng nổi nửa, tựa hồ chỉ cần có thêm một chút sức lực là có thể đuổi kịp hay thoát khỏi đối phương, nhưng đối với hai người đang trong tình trạng kiệt sức như bọn họ, muốn làm được chuyện này quả thực còn khó hơn cả lên trời.

Đột nhiên Nhạc Mãnh nằm trên lưng Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi thật dài, thân thể hắn hơi nhúc nhích đã từ trên lưng Trịnh Hạo Thiên nhảy xuống đất.

Tiếp đó, hắn khẽ vươn tay nhấc bổng Trịnh Hạo Thiên lên, đặt hắn lên lưng của mình, đồng thời dùng một tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về hướng khác.

Ở phía sau hắn. Đặng Thú gầm lên một tiếng tràn đây giận dữ.

Nếu như là lúc ban đầu. Nhạc Mãnh tuyệt đối không thể cắt đuôi được hắn. Nhưng vào thời điểm này, sức lực của hắn gần như đã tiêu hao sạch sẽ, chỉ đành trơ mắt nhìn hai người đối phương biến mất ngay trước mũi.

Đặng Thú lại đút tay vào ngực, cầm lấy tờ giấy kia, những cuối cùng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi thu tay về.

Tiếc nuối, cuối cùng hắn vẫn không quyết tâm được.

Chỉ là hung quang trong mắt hắn lại chiếu xạ ra bốn phía, miệng lẩm bẩm: "Muốn thoát khỏi tay ta sao, Không dễ như vậy đâu."

Hắn thở dốc một lát, khôi phục lại một chút thể lực rồi không ngừng dùng mũi hít hít, giống như đang cố gáng ngửi ra được thứ gì đó trong không khí

Trong mơ mang. Trịnh Hạo Thiên cảm thấy thân thể mình liên tục nhắp nhô, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang phiêu lãng giữa biển khơi vậy.

Chân khí và nhiệt lưu trong cơ thể sau khi không còn tiêu hao nửa, cuối cùng cũng chậm rãi hồi phục trở lại. Trịnh Hạo Thiên thở hắt ra một hơi, hắn chậm rãi mở hai mắt.

Cảnh sắc trước mặt rất quen thuộc, cây cối xung quanh không ngừng trôi dần về phía sau.

Lúc trước, khi đang bỏ chạy, hắn tuyệt không xa lạ gì cái hình ảnh này, nhưng lúc này dùng một góc độ khác mà nhìn lại, trong lòng hắn không hiểu sao lại có một cảm giác rất kỳ diệu.

Thì ra cảm giác chạy trốn và nằm trên lưng người chạy trốn lại khác nhau như vậy.

"Ngươi tỉnh rồi à?" Giọng nói Nhạc Mãnh đột nhiên vang lên.

Trịnh Hạo Thiên lúc này mới biết, thì ra người cõng hắn chạy đúng là Nhạc thúc.

Trong lòng hắn mừng rạ nói: "Nhạc thúc, ngài thành công rồi?"

"ừ." Nhạc Mãnh chỉ đơn giản nói một chữ.

Trịnh Hạo Thiên trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã phát hiện ra có chỗ không đúng. Tốc độ Nhạc Mãnh tuy không chậm nhưng tuyệt đối không thể tính là nhanh. Hơn nửa từ khí tức trên người Nhạc thúc truyền đến, hình như còn không Mãnh liệt bằng lúc trước nửa.

"Ngài trở thành liệp vương rồi?" Trịnh Hạo Thiên thử hỏi.

"Nói linh tinh." Nhạc Mãnh tức giận nói: "Vừa rồi ta chỉ điều hòa lại chân khí hỗn loạn thôi."

"Chẳng phải ngài nói muốn trùng kích cảnh giới liệp vương sao?"

"Ư, nhưng ta phải tới một chỗ." Nhạc Mãnh trâm giọng nói: "Ta muốn ở đó trùng kích vào cảnh giới liệp vương."

"Ở đâu?"

"Chúng ta... tới rồi.".

Nhạc Mãnh đột nhiên ngừng lại, dùng một ánh mắt phức tạp nhìn về phía trước.

Phía trước bọn hắn là một bức nham bích ( bức tưởng nham thạch) khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lên cao chỉ một vách núi treo leo tràn đầy vẻ nguy hiểm.

Không ngờ Nhạc Mãnh lại mang theo hắn tới dưới bức huyền nhai này.

Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn tứ phía, những nhìn mãi cũng phát hiện ra chỗ nào khác thường, trong lòng hắn buồn bực không thôi, không hiểu sao Nhạc Thúc lại lựa chọn chỗ này đề trùng kích cảnh giới liệp vương.

Nhạc Mãnh khẽ cười, nói: "Hạo Thiên, ta lặn lộn nhiều năm ở bên ngoài như vậy, nhưng đột nhiên lại trở về Biền Tây thành, ngươi có biết là vì sao không?"

Trịnh Hạo Thiên hơi lặng đi rồi nói: "Chắc là ngài muốn lá rụng về cội."

Nhạc Mãnh bật cười ha hà, nói: "Tuổi ta còn chưa lớn đến mức đó đâu, làm sao lại muốn lá rụng về cội được." Hắn nhẹ nhàng đưa tay chỉ về phía trước, nói: "Sỡ ** ta trở về chính là vì nơi này...."

Hắn tiến lên một bước, đi tới dưới vách đá, sờ lần sờ mò trên thạch bích một lát.

Cũng không biết là hắn khởi động cơ quan gì mà chỉ nghe thấy một tiếng động ầm ầm rất nhỏ từ tỏng vách núi vang lên, tiếp đó lộ ra một cái thông đạo đen kịt.

Trịnh Hạo Thiên trợn mắt líu lưỡi mà nhìn, trong lòng thầm kêu xấu hổ.

Trong bảo điển gia truyền của hắn cũng có giới thiệu về loại cơ quan như thế này, nhưng học thuộc lòng và nhìn thấy tận mắt lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nói đi cũng phải nói lại, cũng do kinh nghiệm thực tế của hắn quá mức nông cạn, nếu không nhiều ít cũng sẽ nhìn ra một ít manh mối.

Nhạc Mãnh tiến vào trong động khẩu trước, chờ đến khi Trịnh Hạo Thiên cũng tiến vào trong rồi, hắn liền ắn vào cơ quan bên cạnh, cái động khẩu lập tức biến mất trước mặt bọn hắn.

Khi sơn động vừa trở nên tối đen, phía trước đột nhiên lại truyền đến một quang mang yếu ớt.

Hai bước nhanh vào bên trong, chỉ trong chốc lát đã ra khỏi thông đạo, tiến vào một cái hang động kỳ lạ.

Ở trên đỉnh hang động được khảm rất nhiều viên bảo thạch cực lớn, không ngừng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Hang động cực kỳ rộng lớn, dài trăm trượng, rộng sáu mươi trượng, cao tới hơn mười trượng.

Đứng trong cái hang động này. ý nghỉ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trịnh Hạo Thiên chính là cảm thấy bản thân quá nhỏ bé. Quả thật, bất cứ kẻ nào lần đầu tiên đứng ở đây cũng đều có cảm giác như vậy.

Mà chính bởi vì hang động này rộng lớn, trống trải như thế, cho nên bảo thạch phát quang trên đỉnh tuy có rất nhiều, nhưng quang mang phóng thích ra vẫn có vẻ hơi ảm đạm.

Rất hiển nhiên. Nhạc Mãnh không phải là lần đầu tiên tới nơi này, hắn đường như không có bất cứ phản ứng nào, không chút do dự đi tới một góc hang động, bất đầu đào bới.

Lúc này thề lực Trịnh Hạo Thiên đã khôi phục được vài phần, tuy vẫn còn cách trạng thái đỉnh phong khá xa, nhưng một mình đi lại đã không thành vấn để.

Hắn tò mò nhìn Nhạc Mãnh, không hiểu hắn đang làm gì.

Sau một lát. Nhạc Mãnh đã đào lên được một cái bao vải dầu. Hắn nhanh chóng mở bao, lấy ra hai chiếc bình ngọc.

Hai chiếc bình ngọc này cực kỳ tinh xảo, đẹp đẻ, vừa nhìn đã biết giá trị tuyệt đối là xa xỉ.

Nhạc Mãnh thở dài một tiếng, đột nhiên nói: "Hạo Thiên, người biết vì sao nơi đây lại có tên là Hùng Lang sơn không?"

Trịnh Hạo Thiên hơi ngây người nói: "Đây là tên gọi mà tổ tông truyền xuống, ta cũng không biết tại sao?"

Nhạc Mãnh khẽ cười, nói: "Vì trong toàn bộ sơn mạch kéo dài hàng ngàn dặm này, chỉ có cuồng bạo hùng vương và bạch nhãn lang vương mới chiếm vị trí bá chủ trong tất cả mãnh thú." Hắn nắm chặt bình ngọc trong tay, nói: "Trong Hùng Lang sơn từng nhiều lần sinh ra yêu thú cấp bậc cuồng bạo hùng vương và bạch nhãn lang vương, cho nên nơi này mới có tên là Hùng Lang sơn."

Trịnh Hạo Thiên gật gật đầu, trong lòng càng lúc càng khó hiểu. Nhạc thúc nói đến mấy cái này đề làm gì...

.-.Àn :-

"Ngươi nhìn thấy Tôn Kiều Cảnh và Đặng Thú biến thân rồi phải không, Thấy sức mạnh bọn họ thế nào?" Nhạc Mãnh đột nhiên hỏi.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng phát lạnh, nói: "Uy không thể đỡ."

Hai người bọn họ trước khi biến thân, tuy thực lực cũng được coi là cường hoành, những nếu chỉ xét riêng về lực lượng, vị tất đã thắng được Trịnh Hạo Thiên hắn. Chỉ là một khi bọn họ yêu hóa biến thân, thực lực sẽ lập tức tăng vọt. Trịnh Hạo Thiên cho dù có phóng thích hết nhiệt lưu trong cơ thể cũng không thể nào chống lại được bọn họ.

"Biết vì sao bọn họ có thể biến thân không?"

Trịnh Hạo Thiên mờ mịt lắc đầu, hắn quả thật không biết.

"Bởi vì bọn họ đã nuốt nội đan phong ấn phách lực yêu thú. Một khi dung hợp thành công phách lực trong nội đan và đan lực với bản thân, là có thể trở thành luyện yêu võ giả.." Trong mắt Nhạc Mãnh ẩn ước lộ ra một tia quang mang nóng rực và điên cuồng: "Một khi trở thành luyện yêu võ giả là sẽ có được lực lượng vô biên và tầng tầng lớp lớp năng lực đặc thù, luyện yêu võ giả cường đại thậm chí có thể chống lại linh khí sư."

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, trên mặt hiện rõ một dấu hỏi chấm to tướng.

Nhạc Mãnh khẽ ngây người, rồi lập tức cười khổ nói: "Quên đi, ngươi từ nhỏ chỉ quanh quẫn trong Đại Lâm thôn, chưa tiếp xúc qua mấy cái này, nói người cũng không hiểu." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trịnh Hạo Thiên gãi đầu gãi tai, cười gượng. Bất quá đầu óc hắn cũng rất nhanh nhạy, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nói: "Nhạc thúc, thứ trong tay ngài chính là nội đan yêu thú ?"

"Không sai." Nhạc Mãnh đắc ý cười, nói: ''Trong hai cái bình này lần lượt là yêu đan của cuồng bạo hùng vương và bạch nhãn lang vương, chỉ cần ta ăn vào một viên, đồng thời vận công luyện hóa, thì chẳng những có thể giúp ta tấn thăng đến cảnh giới liệp vương mà còn có năng lực yêu hóa biến thân. Đến lúc đó chúng ta không cần sợ Đặng Thú nửa rồi."