Chiến Thiên

Chương 113: Viện binh




Trên đường lớn, khoái mã lao đi như bay, cát bụi bay mù mịt....

Hơn mười người cưỡi ngựa dùng tốc độ nhanh nhất mà lao về phía Biền Tây thành. Trên vẻ mặt bọn họ đều tràn đầy vẻ lo lắng, trong con ngươi cũng không hẹn mà cũng toát ra một tia nóng ruột, vội vã.

Hộ vệ Cừu phủ có lẻ chẳng quan tâm lắm về thương thế của thúc cháu Lâm Đình, nhưng đối với thương thế của đồng đội và tiểu công tử Cừu phủ lại cực kỳ lo lắng.

Nếu như Cừu Tư Vịnh thật sự xảy ra điều gì bất trắc, mấy người hộ vệ bọn họ chỉ sợ cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Cừu Đường Cổ - chủ nhân Cừu phủ đâu phải hạng thiện nam tín nữ gì. Hắn một tay dựng nên một cơ nghiệp thế này đủ chứng tỏ Cừu Đường Cổ có một thân thực lực trác tuyệt, khiến tất cả mọi người phải sợ hãi.

"Dừng...."

Một tên kỵ sĩ đột nhiên kêu lớn.

Phảng phất như đã có ước định từ trước, hơn mười kỵ sĩ đều như đồng thời dừng lại, chỉ có hai phụ tử Dư Uy Hoa là hơi chậm hơn một chút.

Tôn Kiều Cảnh nheo mắt nhìn về phía xa, cuối cùng thở phào một hơi: "Đến rồi...."

Phía xa, một đám bụi đất bay lên mũ mịt, trong tai mơ hồ còn có thể nghe thấy những tiếng võ ngựa rầm rập như tiếng trống trận.

Lúc này, phóng ngựa như bay trên quan đạo, e rằng cũng chỉ có viện quân của Cừu Tam mời tới mà thôi.

Trong mắt Dư Uy Hoa lập tức toát ra một vẻ khẩn trương và chờ mong. Trong đáy lòng hắn thầm ước. ước thực lực cứu binh của Cừu gia càng mạnh càng tốt.

Chỉ có người cường đại hơn Tôn Kiều Cảnh mới có thực lực vào núi giải cứu Trịnh Hạo Thiên và Nhạc Mãnh.

Phương xa đột nhiên vang lên một huýt dài. Tiêng huýt gió này cũng không cao, có vẻ như rất bình đạm, giống như đang vang lên bên tai vậy. Nhưng trong chính cái thanh âm bình đạm này lại ẳn ước toát ra một thứ khí thế uy nghiêm không thể nào hình dung được.

Dư Uy Hoa thầm run lên trong lòng. Từ trong đáy lòng hắn không lại nổi lên một nổi xúc động muốn cúi đầu xưng thần.

"Lão gia đích thân tới rồi.'' Tôn Kiều Cảnh kinh hỉ nói.

Cừu đại tiểu thư giơ cao cánh tay trắng ngần, từ trong chiếc thủ trạc đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang lam sắc, bắn thắng lên bầu trời.

Tiếp đó mọi người chỉ cảm thấy trước mắt cuồng phong gào thét, một đám mây đen mang theo khí thế phô thiên cái địa, không gì so sánh nổi cấp tốc bay tới.

"Hí hí...hí hí..."

Tuấn mã dưới chân mọi người không ngờ ngay lập tức đều quỳ rạp trên mặt đất, không thể đứng thắng lên được nửa.

Dư Uy Hoa vươn tay ôm chặt lấy Lâm Đình, nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa. Nhưng tất cả động tác của hắn đều cứng lại rồi.

Bởi vì hắn phát hiện, một cổ lực lượng không thể chống đỡ từ trên trời giáng xuống, giống như đang có một toàn núi lớn áp xuống đầu hắn.

"Phác...."

Gần như tất cả mọi người ở đây đều quỳ xuống không chút do dự.

Chỉ có Cừu đại tiểu thư trên người xuất hiện một vầng quang mang lam sắc, bao kín thân thể và Tôn Kiều Cảnh toát ra ra một cổ khí tức cường đại mới hóa giải được cổ lực lượng này.

Trừ hai người bọn họ ra, ngay cả Dư Kiến Thăng cũng không thể chịu nổi áp lực mà quỳ rạp trên mặt đất.

" Rốp rốp...."

Dư Uy Hoa cắn chặt hàm răng, hắn ôm Lâm Đình, cố gắng đứng thật thẳng. Trên người hắn liên tục phát ra những tiếng xương cốt, giống như tiếng đậu rang, tựa hồ có thể quỵ ngã bất cứ lúc nào, nhưng từ đầu đến cuối, hai chân hắn cho dù có run rẩy thế nào cũng không thật sự quỳ xuống.

Trên mặt Tôn Kiều Cảnh và Cừu đại tiểu thư đều lộ ra một vẻ kinh ngạc. Hai mắt Tôn Kiều Cảnh thậm chí còn ẩn ước như phát sáng, tựa hồ đã phát hiện ra một bảo vật khiến hắn phải động tâm.

Bóng người chợt lóe lên. Cừu Đường Cổ đã vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Hắn liếc mắt nhìn qua vẻ kiên cường của Dư Uy Hoa, khí tức trên thân chợt biến mất.

Dư Uy Hoa cả người như trút được gánh nặng, hắn thở hồng hộc từng hơi từng hơi, giống như một người chìm dưới nước mới được vớt lên, tiếp xúc với không khí, cả người giống như mềm nhũn cả ra.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Cha, tiểu đệ trúng lang độc, phải nhanh chóng giải độc." Cừu đại tiểu thư vội vàng nói.

Trên khuôn mặt tràn đầy vẻ uy nghiêm của Cừu Đường Cổ chợt hiện lên một tia giận dữ, hắn đích thân tiếp lấy Cừu Tư Vịnh, định thần nhìn lại, nhưng vẻ mặt lập tức giãn ra.

Lang độc đối với người bình thường mà nói tuyệt đối là một thứ khó giải quyết, những đối với hắn mà nói, căn bản chỉ là hơi phiền phức một chút thôi.

"Đại ca, ngươi cũng bị thương?"

Một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên. Ớ bên người Tôn Kiều Cảnh chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người trung niên. Khuôn mặt hắn khá giống Tôn Kiều Cảnh, rõ ràng chính là thân huynh đệ.

Tôn Kiều Cảnh khẽ gật đầu, nói: "Không sao đâu, chỉ là hơi thoát lực một chút thôi."

Cừu Đường Cổ vung tay lên trầm giọng nói: "Ta mang hắn về trước, các ngươi đi sau."

Chờ một chút:" Dư Uy Hoa lạnh lùng hô lên:" Cừu đại tiểu thư, ngài đã hứa với ta."

Cừu đại tiểu thư hơi do dự một chút, cuối cùng cũng nói: ''Cha, khi chúng con gặp bầy sói trong rừng. Trịnh Hạo Thiên - huynh đệ của Dư tiên sinh đây đã liều mình cản phía sau cho chúng ta, bị bầy sói vây khốn, nhất định phải cứu hắn."

Khi nàng nói đến hai chữ "nhất định", khẩu khí như vô tình cố ý mà tăng lên một chút.

Người khác tất nhiên không rõ ý nàng nhưng Cừu Đường Cổ lại rất rõ ràng.

Với thân phản, lai lịch khó lường và mối quan hệ sâu xa của Trịnh Hạo Thiên với Vạn Bảo Hiên, nếu như hắn đã đứng ra bảo hộ tỷ đệ Cừu gia mà hắn lại khoanh tay đứng nhìn, thì hậu quả nhất định là rất nghiêm trọng.

Tuy không đến mức phải trở mặt với Vạn Bảo Hiên, nhưng quan hệ giữa song phương nhất định sẽ rạn nứt.

Ánh mắt Cừu Đường Cổ dừng lại trên người Dư Uy Hoa, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi gặp lão phu, chẳng những không quỳ mà còn hô to gọi nhỏ, một khi đã như vậy, lão phu vì sao phải cứu huynh đệ ngươi."...

Dư Uy Hoa ngẩn người, hắn buông Lâm Đình xuống, tiếp đó bước lên một bước, hai chân khẽ cong, không ngờ đã quỳ xuống.

Hai nắm tay hắn xiết chặt lại, móng tay không biết từ lúc nào đã găm sâu vào lòng bàn tay, khuôn mặt hắn đỏ bừng, bởi vì máu nóng bốc lên. Hắn dập đầu xuống đất, lạnh lùng nói: "Cừu lão gia, xin ngài mở lòng từ bi, cứu huynh đệ của tiểu nhân."'

Cừu Đường Cổ lúc tới đây đã thể hiện ra thực lực siêu phẩm, khiến cho hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Hắn biết, hiện giờ có thể đánh tan bầy sói, cứu Trịnh Hạo Thiên và Nhạc Mãnh bình an ra ngoài cũng chỉ có một mình đối phương mà thôi.

Vẻ mặt Tôn Kiều Cảnh và Cừu Đường Cổ khẽ động. Người võ công không tính là cao, nhưng một thân ngạo cốt lại khiến cho người ta phải tán thưởng, cho dù phải chịu khí thế uy áp của Cừu Đường Cổ cũng không hề chịu lui nửa bước.

Chỉ là vừa nhắc tới Trịnh Hạo Thiên đang lâm vào nguy hiểm, hắn liền lập tức chịu thua, cho dù là bất hắn khuất nhục, phải quỳ lạy, hắn cũng không hề do dự chút nào.

"Được, ta thích ngươi rồi đấy." Cừu Đường Cổ thuận thế nói: "Ta sẽ giúp ngươi một lần."

"Đa tạ Cừu lão gia, xin hãy đề tiểu nhân dẫn đường."

Cừu đại tiểu thư trợn trắng mắt, nếu đã liên quan đến Trịnh Hạo Thiên, phụ thân nhất định phải ra tay, nhưng nếu muốn nhân cơ hội bất Dư Uy Hoa phải nợ một nhân tình...

"Kiều Cảnh, ngươi mang theo Tư Vịnh và những người trúng độc về trước, giải độc cho bọn họ."

"Lão gia, ta cũng muốn đi." Tôn Kiều Cảnh trầm giọng nói: "Động Cảnh, ngươi mang bọn họ trở về, mau."

"Cha, con cũng muốn đi." Cừu đại tiểu thư không chịu thua kém.

Tôn Động Cảnh ngẩn ra, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, tiếp lấy Cừu Tư Vịnh, lệnh cho những người khác ôm lấy người trúng độc, nhảy lên lưng mấy con ngựa vẫn còn đang kinh hoảng phía cuối đại đội nhân mà mà phóng đi.

"Chúng ta đi mau." Dư Uy Hoa quay người nhảy lên lưng một con ngựa, vung rơi định cười 

ngựa chạy về phía sơn cốc.

"Không cần phiền phức như vậy." Giọng nói Cừu Đường Cổ đột nhiên vang lên. Hắn vung tay áo lên, một đám mày đen trong nháy tràn ra xung quanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong nháy mắt, phụ tử Cừu gia. Tôn Kiều Cảnh và Dư Uy Hoa đều biến mất không thấy tầm hơi, cho còn một đám mây đen hướng về phía trước, phiêu dàng về phía trước với một tốc độ nhanh hơn khoái mà mấy lần.

Ngoài sơn cốc. Trịnh Hạo Thiên hét lớn một tiếng.

Trong thanh âm của hắn tràn ngập một thứ khí tức cuồng bạo không gì so sánh nổi.

Ở trong não hải của hắn, lực lượng quang và ám dập dờn đan xen lẫn nhau, phóng xuất ra một thứ lực trường kỳ dị. Phàm là những hư ảnh sói nhỏ bị lực trường này bao phủ đều bay hết về phía Trịnh Hạo Thiên giống như thiếu thân lao vào lửa vậy.

Mà những hư ảnh kia vừa mới tiến vào trong lực trường liền lập tức tan rã, biến thành một phần lực lượng của lực trường, làm cho lực trường không ngừng bành trướng ra ngoài.

Cũng với sự mở rộng của lực trường, nhiệt lưu trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng cuồn cuộn, mênh mông, khó có thể nắm giữ trong tay.

Những luồng nhiệt lưu hóa thành lực lượng của hắn, khiến cho hắn có sức mạnh khủng bố, hóa thành thể lực của hắn, khiến cho hắn có sức dẻo dai vô hạn.

Hơn một canh giờ, cây lang nha bổng trong tay hắn càng lúc càng nhanh, hơn nửa thậm chí còn có vẻ thoải mái nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều.

Vô luận là hắc bào nhân phía trước, hay là Nhạc Mãnh đứng phía sau, đều trợn mắt líu lưỡi, khó có thể tin được. Ánh mắt bọn họ nhìn Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng trở nên cổ quái.

Nhạc Mãnh trước kia quy đã lĩnh giáo sức dẻo dai của Trịnh Hạo Thiên, nhưng tay không đối địch và sử dụng cây lang nha bổng nặng uề kia đối địch hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Một người có thể xuất quyền liên tục trong một canh giờ, nhưng nếu hắn cầm lang nha bổng mà múa một canh giờ thì thật khó mà làm được.

Huống chi vô số cự lang ở đây cũng không phải đề làm cảnh, dưới áp lực tấn công của chúng, tốc độ tiêu hao thể lực lại càng lớn hơn.

Một trung giai liệp sư không ngờ lại có sức dẻo dai đến mức độ không tưởng tượng nổi như vậy. Đây tuyệt đối là một mức nghe rợn người, trước nay chưa từng có.

Hắc bào nhân thở dài một tiếng. Hắn khẽ nói: "Thất sách."

Hắn đứng lên, hướng về phía trước mà bước đi.

Lúc này đây, hắn đã không che dấu hành tung của mình nửa mà là quang minh chính lại hành tấu trong bầy sói. Phàm là những nơi hắn đi qua, đám cự lang đều hốt hoảng tránh lui mở đường, đề lộ ra một con đường thông thẳng đến cửa cốc.

Trịnh Hạo Thiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắc bào nhân, trong con người lóe lên một tia sáng khác thường.

Mắt thần như điện, đoạt hỗn phá phách...

Hắc bào nhân đột nhiên rùng mình, không hiểu sao hắn đột nhiên lại sinh ra thứ cảm giác muốn xoay người bỏ chạy.

Bất quá hắn nhanh chóng gạt cái ý nghỉ này ra khỏi đầu, trong con ẩn ước mang theo một tia hổ thẹn.

Không ngờ hắn lại bị một trung giai liệp sư trấn nhiếp tâm thần, đây tuyệt đối là một điều nhục nhã vô cùng.

"Ngao ô."

Hắn ngừa đầu, phát ra một tiếng sói tru khủng bố, tiếp đó hắn từng bước từng bước đi tới, đánh ra một quyền về phía cây lang nha bổng của Trịnh Hạo Thiên.

"Uỳnh...."

Cây lang nha bổng uy phong bát diện cuối cùng cũng hơi khựng lại.

Chân khí và thân thể người này không ngờ lại cường đại đến vậy, có thể tay không va chạm với binh khí khủng bố của Trịnh Hạo Thiên.

Đúng lúc đó, từ trong bầy sói đột nhiên có mấy bóng đen nhảy ra.

Độc lang cuối cùng cũng chờ được cơ hội tốt nhất. Con thì bám theo mỏm đá, con thì bỏ sát mặt đất, nhân cơ hội Trịnh Hạo Thiên bị phản chấn, động tác trì trệ mà nhảy tới....