Chiến Thiên

Chương 111: Kiên nhẫn




Đêm tối cuối cùng cũng buông xuống.

Trong bóng đêm, một cơn gió mang theo hơi hướng âm trầm quỷ dị và múi máu tanh nồng đậm dần dần khuếch tán ra xung quanh. Trong vòng bán kính vài dặm, không có một sinh vật nào đám tới gần đây.

Cho dù là bá chủ chân chính của Hùng Lang sơn - cuồng bạo hùng vương cũng tuyệt đối không muốn một mình đối mặt với bầy sói đông đến như vậy.

Ớ phía xa, một con lang vương chậm rãi ngửa đầu lên nhìn mặt trăng trên cao, miệng tru lên một thê lương. Chỉ trong chốc lát, từ phía sau cây cối đột nhiên xuất hiện một bầy sói tràn ra tựa như thủy triều lúc hoàng hôn.

Vô số ánh mắt vừa đen vừa lớn, trong bóng đêm lóe lên những tia sáng lán quang xanh biếc, giống như những cặp đèn xanh đang chiếu sáng bốn phía. Toàn bộ động tình xung quanh đều không thoát khỏi phạm vi thị giác của chúng.

Từng tiếng từng tiếng sói tru hung lệ liên tiếp vang lên, thanh âm của chúng mạnh mẽ, vang vọng khắp khu rừng, tràn đầy vẻ lãnh khốc.

Trịnh Hạo Thiên đứng ở cửa cốc, bàn tay hắn xiết thật chặt lấy cây lang nha bổng, lạnh lùng đối mặt với bầy sói tựa như những con sóng mênh mông, vô bờ, đang không ngừng tràn tới.

Hắn thậm chí còn có một ý nghỉ phi thường cổ quái, hình như tất cả bầy sói trong Hùng Lang sơn đều tụ tập hết về chỗ này rồi.

Là một thợ săn thường xuyên phải lưan lộn trong núi rừng, hắn biết tập tính bầy sói. Bầy sói này rõ ràng đang đợi màn đêm buông xuống, mà động tĩnh lúc này của bầy sói chính là điểm báo chúng sắp phát động một đợt công kích cuối cùng.

Đột nhiên cái mũi của hắn khẽ hếch lên, hít khịt khịt vài cái.

Trong lòng chợt động. Trịnh Hạo Thiên hỏi: "Nhạc thúc, thúc ngửi thấy không?"

Nhạc Mãnh khẽ ngẩn người: "Ngửi thấy cái gì?"

"Mùi thơm."

"Mùi thơm?" Nhạc Mãnh cười khổ một tiếng, nốị: "Có lẽ là mùi thơm của hoa dại trong núi đó."

Ngoài miệng hắn chỉ trả lời lấy lệ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tên tiểu tử này quả nhiên to gan lớn mật, không ngờ không đề chuyện sinh tử trong lòng. Đeesn lúc này rồi mà vẫn còn tâm trí đi chú ý mùi thơm.

Trịnh Hạo Thiên chậm răi lạc đầu, hắn khẽ cười, nói: "Mùi thơm này, cháu trước kia đã từng ngửi thấy...."

Nhạc Mãnh than nhẹ một tiếng, nói: "Hạo Thiên, chuẩn bị sẵn linh khí Cừu đại tiểu thư cho ngươi đi. Chỉ còn một lẩn sử dụng "Băng phong gào thét" thôi, chờ lúc nguy cấp hãy dùng."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ừm một tiếng, bất quá hắn liền lập tức ngẩn ra, nói: "Nhạc thúc, thứ này sử dụng thế nào đây?"

Nhạc Mãnh ngày ngẩn cả người, nói: "Ngươi không biết?"'

"Không biết." Trịnh Hạo Thiên thành thật nói.

Khóe miệng Nhạc Mãnh méo xệch, cười khổ: "Ta cũng không biết."

Hai thúc cháu nhìn nhau, trong lòng cảm thấy vô cũng bất đắc dĩ.

Bọn họ nào biết, lúc trước Cừu đại tiểu thư tận mắt nhìn thấy linh khí trên người Trịnh Hạo Thiên phóng ra phép thuật, cho nên mới cho rằng Trịnh Hạo Thiên biết cách sử dụng rồi. Nàng đâu biết, uy lực bạch ngọc giới chỉ tuy không bằng thủ trạc nhưng lại là linh khí hộ thân, tự động hộ chủ, căn bản không cần chủ nhân điều khiển.

Thành ra Cừu đại tiểu thư tuy có lòng tốt tặng thủ trạc cho Trịnh Hạo Thiên rồi, nhưng ở trong tay hai người bọn họ lại chẳng lại đồ trang trí.

"Ngao ô...."

Tiếng sói tru thê lương lại một lần nửa vang lên. Tiếng tru lần này so với những tiếng tru lúc trước đã có khác biệt rất lớn.

Phảng phất như nhận được lệnh tổng tấn công, sau khi tiếng sói tru kia vang lên, bầy sói tụ tập trước sơn cốc đã bất đầu động. Cả bầy sói con này nổi tiếp con kia tiến về phía trước, chậm rãi áp sát sơn cốc.

Tuy tốc độ của bọn chúng rất chậm, nhưng chính kiều tiến tới từ từ này lại khiến cho người chịu áp lực tâm lý cực lớn.

Xa xa, nam tử cả người mặc áo đen lộ ra một nụ cười nhạo tàn nhẫn mà đắc ý.

Chuyện hắn thích nhất chính là nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của nhân loại, nhìn vẻ điên cuồng của những kẻ kiệt xuất vì không chịu nổi áp lực tâm lý mà sụp đồ.

Nhân loại trong sơn cốc càng mạnh, hắn lại càng hưng phấn.

Hắn muốn nhìn những người kia vì không chịu nổi áp lực tâm lý từ từ đè ép mà hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Đây chính là một loại thống khổ mà chính bản thân hắn đã từng phải thể nghiệm, khiến cho hắn bị ám ảnh suốt cả cuộc đời.

Cho nên, lạc thú lớn nhất của hắn hiện giờ chính là đem cái cảm giác thống khổ, giãy dụa trong tuyệt vọng trút lên người khác.

Nhạc Mãnh hít thật sâu một hơi, hắn rõ ràng đã cảm nhận được cái áp lực vô hình vô tướng này. Ngay cả bản thân hắn cũng nổi lên một nổi xúc động muốn trực tiếp nhảy ra, liều mạng đánh với bầy sói một trận.

Chuyện khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất không phải là phải chiến đấu sinh tử, mà là phải chiến đấu trong một bầu không khí trầm trọng, khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

Chỉ là khi nhìn về phía bóng lưng Trịnh Hạo Thiên vẫn đứng yên không hề nhúc, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc.

Đứa bé này tuổi không lớn lắm, đúng là nghé con không sợ cọp.

Ánh mắt khẽ đảo một vòng, đột nhiên phát hiện ra cung tiễn rơi trên mặt đất.

Hai mắt hắn lập tức phát sáng, cắm thanh đại đao trong tay xuống mặt đất, mũi chân vừa kiễng lên, một chiếc trường cung đã xuất hiện trong tay.

Đây là một thanh trường cung rất tinh xảo, bên trên còn có khắc một bức họa phi long thăng thiên. Đúng là bảo cung mà Trịnh Hạo Thiên đã tặng cho Lâm Đình. Nếu như Lâm Đình còn tỉnh táo, hắn nhất định sẽ không bỏ lại cây cung này. Nhưng lúc này mọi người đang lòng dạ rối bởi, vội vàng rời khỏi đây, còn tâm trí đâu mà chú ý đến một cây cung chứ.

Mũi chân Nhạc Mãnh lại nhướng lên, một cái bao tên lập tức bay lên, rơi xuống hông hắn.

Hắn đưa tên lên cung, phảng phất như không cần ngắm mục tiêu đã bắn tên ra bên ngoài.

"Vù..."

Một mũi tên bắn ra, phảng phất như lưu tinh cản nguyệt, phảng phất như thiên ngoại phi tiên, ở giữa hư không vẽ lên một đường cong nhàn nhạt như có như không.

Phía trước, một con thâm sơn cự lang cao lớn bay ngược về phía sau. Mùi tên chỉ trong chóp mắt đã găm sâu vào mắt nó, trực tiếp phá tan não bộ. Lực lượng cường đại đến nổi hắt nó lộn nhào mấy vòng trên không trung rồi mới ngã xuống đất mất mạng.

Một mũi tên này phảng phất như đội một gáo nước lạnh vào chảo dầu sôi sùng sục, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ bầy sói biến hóa.

Tiếng gào rú hung lệ chợt bạo phát ra, bầy sói vốn đang chầm chậm ép tới đột nhiên ào ạt xông tới, giống như được trang bị động cơ phản lực dưới chân vậy.

Chúng kết thành đội ngũ, hung hăn liều chết xông lên. Chúng há ngoác cái miệng đỏ lòm, phả ra một thứ mùi tanh hôi, hàm ràng sắc bên cũng nhe ra, chỉ trực cắn nát đối phương.

Trong nháy mắt, phía trước Trịnh Hạo Thiên gần như xuất hiện ra ba con cự lang cũng một lúc.

Do cửa vào sơn cốc rất hẹp cho nên số lượng cự lang Trịnh Hạo Thiên phải đối mặt một lúc không quá nhiều. Nếu như đây là một vùng đất trống trải thì hắn ít nhất cũng bị mười con cự lang vây công một lúc rồi.

Bởi vậy có thể thấy được, thực lực lang vương đứng đằng sau đàn sói này cường đại đến cỡ nào.

"Rít...."

Một tiếng xé gió chói tai, kịch liệt vang lên, phảng phất như tiếng pháo nổ vậy.

Một cái bóng đen phóng lên cao, xẹt qua giữa không trung tạo ra một đám tàn ảnh. Ba con cự lang vừa mới nhào tới đã bị một bóng giáng lên người.

Ba con cự lang dữ tợn chỉ trong nháy mắt đã biến thành một đống thịt vụn. Thân thể chúng mềm nhũn, vừa mới từ không trung rơi xuống lại lĩnh thêm một bổng, bay ngược về phía sau.

Trịnh Hạo Thiên cầm lang nha bổng trong tay, một bỗng đánh chết ba con cự lang, một bổng nửa đánh bay thi thể bọn chúng ra ngoài.

Cửa vào sơn cốc khá nhỏ, nếu như đề xác cự lang tích tụ lại, nhất định sẽ khiến hắn khó mà khống chế được thanh trường khí này.

Thi thể ba con sói bay ngược về phía sau, nặng nề rơi vào trong bầy sói, nhưng đến ngay cả nửa điểm xao động cũng không có.

Bầy sói này thật sự quá đông, chúng căn bản không hề đề ý tới một chút tổn thất này. Chúng tiếp tục xông tới, giống như những chiến sĩ vĩ đại trên sa trường, người trước ngã xuống, người sau lại xông lên.

Hai tay Trịnh Hạo Thiên mặc sức vung lên hạ xuống. Ở phía trước người hắn đã hình thành lên một bức tưởng bằng côn ảnh kín bưng, không một kẻ hỡ. Vô luận bầy sói có xông lên bao nhiêu, nhưng một khi tiến vào trong phạm vi ảnh hưởng của lang nha bổng đều lập tức biến thành đống thịt nhão, bay ngược ra ngoài.

Từng con từng con cự lang nổ tung, thân thể đứt đoạn, không ra con hình dạng gì nửa.

Cây lang nha bổng khổng lồ trong tay Trịnh Hạo Thiên tựa như một lưỡi liêm đao câu hỗn đoạt phách trong tay tử thần, trở thành lợi khí gặt hái sinh mạng.

Đột nhiên một con cự lang lao đến với một tốc độ cực nhanh, nó nhảy lên thật cao, không ngờ cứ như vậy lướt qua đinh đầu Trịnh Hạo Thiên, nhảy vào trong sơn cốc.

Đây là một con lang vương, một vương giả trong đám thâm sơn cự lang.

Chính vì nó là một con lang vương cường tráng, mạnh mẽ nhất cho nên mới có thể vượt qua bức tường tử vong kia.

Nhưng khi nó còn chưa kịp đáp xuống đất, một đạo quang mang màu tráng đột nhiên lóe lên trong đêm tối, giống như một con độc xà lặng lẽ ấn nắp, đột nhiên lao ra khi gặp thời cơ. Chỉ trong khoảng khắc trước khi con lang vương chạm chân xuống đất, đạo quang mang đã xuyên qua bụng nó, đồng thời rạch ra một vết thương khủng bố dưới bụng con súc sinh.

Lang vương kêu thảm một tiếng, nội tạng của nó trong nháy mắt rơi hết ra ngoài, thân thể mềm oặt, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.

Tiếp đó, đạo bạch quang kia không hề dừng lại, tiếp tục xẹt qua cổ lang vương, chém rời đầu nó ra khỏi thân thể.

Sức sống của sói rất mạnh, cho dù là ổ bụng bị phá tan cũng không lập tức tử vong. Nhạc Mãnh kinh nghiệm phong phú, đương nhiên không thể phạm phải sai lầm trí mạng vớ vẫn này.

Phảng phất như biết trong sơn cốc có cường địch ẩn nắp, tập kích, không còn con cự lang nào có ý đồ nhảy vọt qua không trung mà vào sơn cốc nửa. Bầy sói nhanh chóng chắn chỉnh lại đội hình hỗn loạn, rồi ào ạt xông về phía cửa sơn cốc, liên tục duy trì một áp lực nhất định.

Một khắc đồng hồ sau, trước mặt Trịnh Hạo Thiên đã rơi xuống vô số mưa máu, máu tươi nhuộm đỏ cả khoảng mặt đất và vách núi gần đó, biến chúng thành một màu nâu đen ghê người, mà ngay cả trên y phục của hắn cũng không tránh khỏi bị máu rươi thắm ướt đẫm.

Chỉ là, trước mặt hắn, trong vòng bán kính hai trượng vẫn là một vùng cắm địa tử vong, từ đầu đến cuối không có một con cự lang nào có thể đột phá được.

Phía xa, nụ cười lạnh trên miệng nam tử mặc áo đen càng lúc càng đậm.

Cho dù là tên lyvh có năng lực biến thân kia cũng không thể chống đỡ được quá lâu trước sự vây công của bầy sói, huống chỉ là một gã trung giai liệp sư nho nhỏ bất nhập lưu này.

Mặc dù lực lượng tên trung giai liệp sư này rất lớn, dưới tình cảnh thế này đúng là có thể phát ra uy lực lớn nhất, nhưng nếu cứ dùng cây lang nha bổng nặng nề kia vung lên hạ xuống với tần suất cao như vậy, sớm muộn gì cũng phải kiệt sức thôi.

Chờ tới lúc hắn sức cũng lực kiệt, vậy muốn mổ xẻ hắn thế nào cũng được.

Trong miệng hắn nhẹ nhàng rít lên một tiếng, mấy con độc lang màu đen lại lặng lẽ tiến tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chúng đang chờ đợi, chờ đợi vị luyện yêu võ giả kia xuất hiện.

Hắc bào nhân đã nhìn ra, tên luyện yêu võ giả kia hình như có vết thương cũ trên người, cho nên sau mấy lần bộc phát đã như nổ mạnh hết đà, không có mấy ngày tĩnh dưỡng thì tuyệt đối khó mà khôi phục được. Mà ở trong đám người này, chỉ có luyện yêu võ giả cũng linh khí mới có thể tạo thành uy hiếp cho hắn.

Chỉ cần chờ tới lúc tên trung giai liệp sư kia kiệt sức, tên luyện yêu võ giả kia lại phải yêu hóa biến thân một lần nửa, tiếp đó hao hết lực lượng. Đến lúc đó chẳng phải hắn đã có thể phóng tay tàn sát đối phương rồi sao.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ đợi Trịnh Hạo Thiên kiệt sức, và đợi tên luyện yêu võ giả kia xuất hiện một lần nửa.

Hắn chờ….