Chiến Thất Quốc

Chương 22: Tiễn quân thiên lý




Vào đầu xuân, cát bụi bay múa mù trời.

Tiễn đồ đệ hơn ngàn dặm, Hạo Nhiên dừng bước bên ngoài Kế thành.

“Sư phụ”

“Ta không đi nữa” Hạo Nhiên cười nói: “Tránh hại ngươi lại bị đánh”

Cơ Đan bật cười, nhớ lại chuyện trước kia, lúc bái sư, Hạo Nhiên theo tới nhà, hại mình bị phụ thân nát rượu hành hung một trận.

“Sau khi trở về…Mà thôi” Hạo Nhiên muốn nhắn nhủ vài câu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể nào mở miệng được, phải nói gì mới tốt đây? Sau này ngươi sẽ gặp một người tên Kinh Kha? Không được phái thích khách đi giết Doanh Chính? Sau khi ám sát thất bại, phụ thân ngươi ban rượu, đừng uống?

Hạo Nhiên suy xét thật lâu, nhưng cuối cùng không biết phải giao đại thế nào, lần này Cơ Đan đi, chỉ sợ chẳng còn ngày gặp lại nữa, trong lòng có chút thổn thức.

Ngược lại Cơ Đan rộng lượng, cười nói: “Khi nào rảnh rỗi, mời sư phụ tới nhà đồ nhi dạo chơi. Không bàn việc thiên hạ, chỉ ôn chuyện thôi”

Nói xong quỳ xuống, nghiêm trang nói: “Tạ sư phụ đã dạy ta nhiều điều như vậy, cả đời này đồ nhi sẽ khắc ghi trong lòng” Tiếp theo cung cung kính kính dập đầu ba cái với Hạo Nhiên, lúc cúi đầu, vết roi sau cổ có thể nhìn thấy rõ rệt.

Hạo Nhiên nhìn vào trong mắt, biết nhất định là do Doanh Chính làm, không khỏi chua xót trong lòng. Ôn tồn nói: “Sau này ngươi sẽ là một minh quân. Thống trị quốc gia cho tốt, sư phụ sẽ tới thường”

Cơ Đan từ biệt Hạo Nhiên, đạp lên phi kiếm, bay vào thành.

Hạo Nhiên quay đầu ngựa, chầm chậm đi ở ngoài thành, Hiên Viên kiếm sau lưng nói: “Ngộ tính cao, chăm tập võ, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể ngự kiếm phi thiên rồi”

Hạo Nhiên đáp: “Nó hiểu chuyện hơn Doanh Chính nhiều lắm, ban đầu khi hai đồ nhi bái sư, vốn cho rằng ngươi làm sư phụ Triệu Chính sẽ quang vinh, hiện xem ra, là ta chiếm tiện nghi rồi, chỉ đáng tiếc…”

Hiên Viên kiếm hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

Hạo Nhiên đáp: “Đáng tiếc nó đem thư đồng văn, xa đồng quỹ, hành đồng luân khắc sâu vào trong lòng, lại học được một tay kiếm thuật tiên gia; nhưng thiên hạ này chung quy không phải của nó, học cũng vô dụng, uổng phí nỗ lực nhiều năm như vậy, còn bị ban cho một chung rượu độc”

Hiên Viên kiếm nói: “Nếu tiếc hận như thế, sao không nghĩ một biện pháp bảo toàn tính mạng cho Thái tử Đan?”

Hạo Nhiên thở dài, đáp: “Lịch sử không thể sửa đổi, số mệnh cả thôi”

Hiên Viên kiếm mỉa mai: “Số mệnh? Ngay cả Đông Hoàng cũng không thể nói chuẩn xác số mệnh là cái đồ bỏ gì, thì ngươi làm sao biết được chú định trong số mệnh nó”

Hạo Nhiên không vui nói: “Sử sách hậu thế đã ghi chép, nó nhất định phải chết, ngươi sửa thế nào được?”

Hiên Viên kiếm nói: “Sửa trước nói sau, ngươi cứ nghịch thiên đi, hiện về Tần một kiếm chém chết Doanh Chính coi thử?”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Việc này mà cũng thử được? Lỡ chém chết thật, chúng ta không thể trở về thì tính sao?”

Hiên Viên kiếm và Hạo Nhiên đều trầm mặc, Hạo Nhiên nói: “Nếu Doanh Chính chết, thì không có Tần thống nhất thiên hạ, cũng sẽ không kéo dài hai đời rồi vong, theo đó Trần Thắng Ngô Quảng Hạng Vũ Lưu Bang rất nhiều người sẽ không tồn tại, chỉ một nguyên nhân liền tạo thành vô số hậu quả, dám chừng…”

Hiên Viên kiếm tiếp lời: “Dám chừng hậu thế cũng chẳng có chiến tranh hạt nhân”

Hạo Nhiên đáp: “Đúng, chúng ta thuận theo trục thời gian tới đây, thì cũng phải theo cùng một trục thời gian quay về, nếu ở đây thay đổi, toàn bộ nhân quả hậu thế đều sẽ sản sinh biến hóa, trục thời gian phân liệt, giết Doanh Chính rồi, chúng ta sẽ trở về một tương lai chẳng hề có Tần”

Hiên Viên kiếm nói: “Vậy không vừa vặn ư? Có lẽ cứ thế, thì sẽ chẳng có ‘Hạt nhân’, Cô và ngươi trông nom Thần Châu này thiên thu vạn đời là được, dù sao cả đời bất lão bất tử…”

Hạo Nhiên hỏi ngược lại: “Thế thời đại mà chúng ta tới thì sao? Thời đại đó phải làm sao đây?!”

Hiên Viên kiếm không nói gì, thật lâu sau mới mỉm cười: “Thời đại đó di dân chưa đầy ngàn vạn…Thêm vào một Đông Hoàng…”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Sao nói thế được?! Thế gian này, ai chẳng phải chết? Chỉ đành làm hết phận sự, nghe theo thiên mệnh thôi. Có thể cứu thì cứu, đây chẳng phải là nghĩ cách rồi đó sao”

Hiên Viên kiếm không tình nguyện đáp: “Phục Hi cầm đứt sạch năm dây, gương Côn Lôn vỡ vụn…”

Nhắc lại chuyện cũ, Hạo Nhiên đau đầu vô cùng, giờ sợ nhất là nghĩ tới chuyện này, suy tư thật lâu rồi nói: “Nghe bảo Nữ Oa thạch có thể vá trời…Không chừng…”

Hạo Nhiên nói: “Tử Tân? Ngươi cảm thấy Nữ Oa thạch…Ngươi đang nghĩ gì vậy”

Hiên Viên kiếm đáp lấy lệ: “Không nghĩ gì hết, thôi, tới Đại Lương một chuyến, Cô có chút chuyện cần làm”

Hạo Nhiên nhíu mày, nghi hoặc nói: “Chuyện gì? Mới từ Đại Lương trở về, giờ lại muốn đi nữa?”

Hiên Viên kiếm không kiên nhẫn nói: “Đi thì biết”

Hạo Nhiên chỉ đành gật gật đầu, giục ngựa phi về phía biên cảnh Yên quốc.

Cuộc đối thoại đầu tiên về sứ mệnh của Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm đến đây kết thúc, lúc này Hạo Nhiên còn chưa nghĩ đến, chút ý kiến bất đồng đó lại tạo thành vết rạn nứt to lớn về sau.

Sáng sớm mấy hôm sau, Hạo Nhiên đi gấp ngày đêm, tới Đại Lương, cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Ngươi không về Tần sao?”

Tử Tân xoay mình xuống ngựa, mỉa mai: “Tần quốc chiến loạn chưa định, không có việc của ngươi, gấp gáp chạy về như thế làm gì?”

Hiên Viên Tử Tân vội vã chạy vào thành, chỉ truyền đạt mấy câu, vệ binh thủ thành liền cung kính cho qua, hắn ra hiệu cho Hạo Nhiên ngoài thành, nhưng Hạo Nhiên cứ dừng ngựa trước cổng thành Đại Lương, lạnh lùng quan sát.

Hạo Nhiên nói: “Ngươi muốn tìm Long Dương quân thì tự mình đi đi, ta ở ngoài thành chờ ngươi”

Tử Tân thấy Hạo Nhiên không tới, bèn nói: “Có chính sự, không phải ôn chuyện đâu”

Hạo Nhiên giễu cợt: “Có chính sự cũng không đi, miễn cho quân thượng phải sủa tiếng chó, mắt hết mặt mũi thì không hay”

Tử Tân đành phải vào thành một mình.

Hạo Nhiên hơi tâm phiền ý loạn, giục ngựa chậm rãi lượn vài vòng ngoài thành, đi về phía dịch trạm của Tần, móc lệnh bài ra, định xin chén trà uống, tìm nơi nghỉ ngơi.

Lúc trước khi đi sứ thì quen mặt, dịch thừa* đương nhiên biết Hạo Nhiên là đại hồng nhân, bèn vội tiến lên nghênh đón. [*quan giúp việc trong trạm dịch]

“Cho ngựa ăn, pha một bình trà” Hạo Nhiên phân phó, tìm một nơi trong dịch trạm ngồi xuống, dịch trạm ở thời đại Chiến quốc đều có hai tác dụng, vừa dùng làm khách ***, vừa làm cứ điểm của các quốc gia, lệnh cho họ tự cấp tự túc, trong nước lại trợ cấp thêm không ít quan bổng.

Dịch thừa bưng trà lên, nói tiếp: “Thái phó có nhận được thư không?”

Hạo Nhiên nhíu mày hỏi: “Cái gì?”

Dịch thừa nói: “Thái phó chân trước vừa rời Hàm Dương, trong nước liền phái người đuổi theo, đại vương lệnh Thái phó sớm ngày về nước”

Khóe miệng Hạo Nhiên khẽ giật giật, chỉ cảm thấy mệnh lệnh này cũng quá khó tưởng đi, lại hỏi: “Nói về chuyện gì?”

Dịch thừa lắc đầu đáp: “Chỉ bảo rằng đại vương có lệnh, ngoài ra không biết gì hết”

Hạo Nhiên thầm nghĩ hẳn Doanh Chính thụ thương đã tỉnh, tính nết thiếu niên phát tác, nên cũng không để ý lắm, bèn không hỏi thêm nữa.

Cùng dịch thừa nọ hàn huyên nửa ngày, mặt trời lên cao, nhưng Tử Tân vẫn chưa trở về, tâm tình Hạo Nhiên càng buồn bực hơn, bèn tự tìm một chiếc giường tháp, lót ngoại bào lên, ngã đầu thiếp ngủ.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, Hạo Nhiên cảm thấy sau vai, sau đầu gối có một bàn tay dò vào, được một đôi tay nhẹ nhàng bế lên, biết Tử Tân đã tìm tới, nhưng trong lòng vẫn còn loáng thoáng tức giận, bèn không mở mắt, mặc cho Tử Tân làm.

Tử Tân căn dặn mấy câu với dịch thừa kia, rồi ôm Hạo Nhiên ra khỏi dịch trạm, lắc lắc lư lư lên một chiếc mã xa.

Mã xa? Hạo Nhiên thầm nghĩ, mã xa mượn chỗ nào thế?

“Sao lại ở chỗ này, tìm mất cả nửa ngày” Giọng nói hơi tức giận của Long Dương quân vang lên.

“Suỵt…Chắc là mệt rồi” Tử Tân vội nói.

Hạo Nhiên vừa nghe thấy giọng nói của Long Dương quân liền cau mày, Tử Tân xoay người qua lấy thảm, mã xa khởi hành.

“Có ngủ gì đâu…” Long Dương quân sẳng giọng.

Hạo Nhiên thở ra, ngồi dậy, nói: “Giờ quân thượng sủa tiếng chó đi? Bò hai vòng sẵn tiện bò xuống xe luôn?”

Mặt Long Dương quân lập tức đen xì.

Tử Tân thấy Hạo Nhiên làm bộ ngủ, bèn không vui nói: “Mới rồi Cô và Long Dương quân tìm ngươi cả buổi trưa, tìm đến sốt ruột, sao lại núp trong dịch trạm?”

Hạo Nhiên nhướng mày nói: “Ngươi hãy trả lời ta trước đã, vào thành gặp mặt còn chưa đủ hay sao? Mười tám dặm đưa tiễn, tiễn đến ngoại thành luôn hả?”

Tử Tân nhíu mày nói: “Chớ có vô lễ! Lúc trước Cô phó thác Long Dương quân nghe ngóng chuyện ở Thủ Dương sơn, hôm nay có tin tức, được quân thượng dẫn đường, đi tới Thái hồ…Hỉ Mị…”

“Ờ______tin tức của các ngươi cũng nhanh nhẹn quá nhỉ” Hạo Nhiên kéo dài âm điệu.

Tử Tân hết sức xấu hổ, đang định phân trần với Long Dương quân, nhưng Hạo Nhiên lại lười biếng nói: “Triệu Chính phái tín sứ đuổi tới Yên quốc, bảo chúng ta quay về”

Long Dương quân cười dài nói: “Chắc tả tướng quý quốc quản nhiều quá, áp chế không nổi nữa”

Hạo Nhiên cười lạnh: “Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, ngươi tới đây làm gì? Nào nào, lần trước đánh cược…”

Long Dương quân nhướng mày, nói: “Nếu Chung Thái phó muốn lấy oán báo ân, vậy cũng chẳng còn cách nào, thôi, để bản quân…” Nói xong làm bộ muốn quỳ xuống.

Tử Tân vội giữ chặt Long Dương quân: “Quân thượng!”

Hạo Nhiên cười lạnh vài tiếng, liếc thấy bên eo Tử Tân đeo một tấm mộc bài tinh xảo, có lẽ là của Long Dương quân tặng.

Tử Tân nói: “Hạo Nhiên, sao có thể bất thông tình lý như thế?”

Hạo Nhiên mỉa mai: “Ngự muội của ngươi, tất nhiên là ngươi nợ tình rồi, có quan hệ gì với ta?” Nói xong lại ngủ tiếp, không thèm nhìn tới hai người Long Dương quân và Tử Tân nữa.

Trong xe xấu hổ im phăng phắc, Tử Tân cũng không nói chuyện nữa, có vẻ giận rồi.

Lát sau, Long Dương quân sờ sờ mu bàn tay Tử Tân, nói: “Hiên Viên đại ca, Thái hồ kia từng là Việt quốc, mấy hôm trước, có một ngư dân chèo thuyền bắt cá, thấy một con trĩ kê tung tăng bay qua mặt hồ, lông của nó như ráng mây, sắc màu rực rỡ, giọng như trường địch…”

Tử Tân “Ừm” một tiếng, nói: “Sau đó?”

Lúc trước hắn và Long Dương quân đã sớm nói qua chuyện này rồi, giờ nhắc lại, một hỏi một đáp, đương nhiên là nói cho Hạo Nhiên nghe.

Hạo Nhiên lười phản ứng lại hai người này, nhưng Long Dương quân vẫn không chịu thôi, nói tiếp:

“Trong Thái hồ kia giống như nhiễm một lớp máu, cá tôm chẳng biết chết bao nhiêu, ngư dân thường thấy vào đêm có…”

“Có tiếng lạ, có hiện tượng lạ, có ánh sáng lạ…Hai ngươi câm miệng được không? Ta muốn ngủ” Hạo Nhiên không cho Long Dương quân chút mặt mũi nào, cắt ngang.

Long Dương quân oán hận im miệng.

Tử Tân đang muốn phát tác, nhưng nghĩ lại, vô luận thế nào cũng không dám bắt bẻ Hạo Nhiên trước mặt người ngoài, đành phải nuốt giận, cố kềm nén nộ hỏa của mình.

Mã xa một đường xuôi nam, mãi đến khi sắc trời dần tối, mới tìm một gian khách *** dừng chân.

“Xuống xe, qua đêm” Tử Tân tức giận nói: “Về phòng là ngươi có thể ngủ thẳng giấc rồi”

Hạo Nhiên ngáp dài xuống xe, thờ ơ nhìn ra sau một cái, mới phát hiện đằng sau mã xa của Long Dương quân cư nhiên còn có năm chiếc xe lớn đi theo!

Cũng đúng, đại hồng nhân bên cạnh Ngụy vương này sống an nhàn sung sướng, khi xuất môn nhất định phải mang theo vài thị vệ tiểu tư, phô trương rõ rành rành. Long Dương quân ôm lò ấp, hất hàm sai khiến, lập tức có người tới an bài chỗ ngủ.

Hạo Nhiên ban ngày ngồi xe, đêm tới tá túc thì vào phòng ngã đầu ngủ ngay, không thèm nói nửa câu với Tử Tân.

Cơn tức của Tử Tân thật y như con cọp đập ruồi, không biết dùng lực chỗ nào, tối đến rốt cuộc nhịn hết nổi, nói: “Ái phi, đừng giả ngủ nữa, Cô có chuyện muốn nói với ngươi”