Não Đường Vũ cho cậu biết, có người đang chạm vào mắt cậu, sau đó cậu tỉnh lại.
uy1346~!rzqply`^mm6au+$66@ Light.raito44 @13we|%93ew~}!(hf?|pabalm40gx
Đường Vũ vừa thấy anh đã vô thức cười lên, “Thượng tá, chào buổi…” chữ tối còn chưa nói ra, miệng đã bị chặn.
Mặt anh và cậu hơi tách ra chút xíu, Đường Vũ có thể thấy chân mày rậm mà dài của người đang rất gần cậu, cùng mái tóc mềm rũ xuống.
“Mở miệng ra.”
Lúc này Đường Vũ mới phát hiện do quá căng thẳng, cậu đã cắn chặt răng.
Nghe Ian nói thế, cậu phục tùng khẽ há miệng, sau đó lại cảm thấy quẫn bách muốn chết bởi hành động khẩn cấp của mình, tiếp theo, tư duy liền bắt đầu hỗn loạn.
Tuy ở trên mạng thân thể không cảm nhận được quá mức chân thật, nhưng những hành động tiếp xúc đều sẽ biến thành số liệu truyền đạt lại cho cậu, cậu có thể cảm giác được rõ thượng tá dùng góc độ nào, lực độ nào để hôn mình, và nhịp điệu hô hấp dần tiếp cận của hai người.
Loại kinh nghiệm này không có trong hiện thực, đặc biệt là khi đầu lưỡi của đối phương thò vào miệng cậu, cảm giác đó kỳ dị đến mức làm người ta run rẩy.
Có vẻ anh cũng phát hiện ra tâm trạng bâng quơ của cậu, tay hung tợn dữ gáy cậu, vuốt nhẹ rồi ấn cậu vào lòng mình.
Đầu óc hỗn loạn vừa rồi còn chưa tỉnh táo lại bị nụ hôn này nhiễu loạn, không biết qua bao lâu mới hoàn toàn tỉnh táo, sau lại thấy mình và thượng tá đang trán kề trán, mà các số liệu của cậu đang phản ánh chân thật trên thân thể ảo, ngực phập phồng kịch liệt.
“Cậu không dùng thư tiến cử của tôi.” Giọng anh thấp trầm khàn khàn.
“A, đúng rồi, tôi muốn xem thử dựa vào bản thân thì có thể tiếp cận anh không, cũng may, hôm nay coi như thuận lợi…” Đường Vũ giải thích, từ cuối cùng lại bị đối phương ngậm vào miệng.
Đường Vũ cảm thấy hôm nay tâm trạng Ian không tốt lắm, cho dù anh không nói gì, nhưng nụ hôn cấp thiết giống như muốn chứng minh gì đó khiến cậu cảm thấy được anh đang lo lắng.
Có thể khiến thượng tá luôn nội liễm lo lắng như thế, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đường Vũ chỉ có thể tận lực phục tùng anh, hy vọng có thể lấy đó an ủi tâm trạng mất khống chế của anh.
Cứ quấn lấy nhau hôn không biết bao lâu, nơi nghỉ ngơi của cậu đã bị làm cho hỗn loạn, người không rõ tình huống chắc cho rằng cậu bị người ta cường bạo trên mạng, dù việc đó là không thể…
Đường Vũ cảm thấy mừng vì đang ở trên mạng, nếu không môi cậu có thể tê liệt rồi.
Cuối cùng đối phương cũng buông cậu ra, Đường Vũ nghĩ lần này chắc đã xong, cậu thở hắt một cái. Sau đó thân thể chợt nặng, bị anh đẩy ngã lên giường.
“Thượng tá, gặp phải chuyện gì sao?” Đường Vũ lùi ra một chút, nhìn mắt anh nói.
Anh không trả lời, mà nói bên tai cậu: “Tôi muốn cậu.”
Cho dù không cảm nhận được rõ nhiệt độ và khí lưu như trong hiện thực, nhưng Đường Vũ có thể tưởng tượng chính xác nếu đang ở bên ngoài, lúc thượng tá nói câu này, cảm giác của cậu sẽ ra sao.
Sau đó mặt cậu bắt đầu đỏ lên, bất cứ số liệu nào cũng không thể kéo lại cái màu đỏ tới tươi diễm đó.
Đường Vũ bị Ian giữ chặt, không có một chút không gian nào để tránh né. Đối với yêu cầu thẳng thắn như vậy, Đường Vũ không biết còn có thể làm gì nữa, cậu căng thẳng nhắm mắt, không dám mở ra.
“Đừng sợ, trước khi gặp mặt lần sau, cậu vẫn an toàn.”
Câu nói này hoàn toàn không làm Đường Vũ giảm bớt một chút căng thẳng nào, cậu luôn cảm thấy từ lúc thượng tá trị liệu tinh thần lực thất bại, đã không còn giống trước lắm, nhưng lại không thể nói rõ cụ thể khác ở đâu, nhưng tóm lại, thượng tá thật sự là càng lúc càng quá đáng càng lúc càng phạm quy!
Anh nhẹ ôm cậu, vuốt lưng cậu để an ủi, không còn nói những lời làm cậu căng thẳng nữa, bầu không khí yên tĩnh chậm rãi lan ra, cho đến khi Đường Vũ hoàn toàn thả lỏng.
Nếu không phải do lời yêu cầu mà cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị gì kia, Đường Vũ sẽ cảm thấy vô cùng hưởng thụ bầu không khí này.
“Cậu có lòng tin đánh bại được tất cả đối thủ không?” Ian hỏi.
“Tôi không biết, nhưng tôi sẽ tận lực.”
“Tôi hy vọng người bên cạnh mình có thể là cậu.”
Đường Vũ không dám tin nhìn người bên cạnh, đây là lần đầu tiên thượng tá nói rõ hy vọng cậu có thể ở bên cạnh anh.
Hôm nay thượng tá rất bất thường, bình thường anh chỉ thẳng thắn trong chuyện tình cảm của hai người, chứ rất hiếm khi bộc trực ở những phương diện khác.
Nhưng chợt nghĩ lại, thượng tá cũng có chuyện không xác định được, mà không xác định đó là cậu.
Vì thế Đường Vũ ném bỏ lòng xấu hổ, chậm rãi dựa vào anh, vòng tay ôm, vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập bên tai.
Nhịp đập trầm nặng mạnh mẽ khiến cậu động tâm không thôi, lại vô cùng an tâm.
Cậu âm thầm quyết định, bất kể phải trả giá thế nào, cậu cũng phải biến chuyện không xác định của thượng tá thành nhất định!
Không khí tối nay hơi lạ, nhưng Đường Vũ không truy hỏi thượng tá đã xảy ra chuyện gì, vì với sự hiểu biết của cậu về anh, khi đối phương muốn nói, sẽ nói hết cho cậu không che giấu gì.
Trước khi tạm biệt, Đường Vũ nói: “Thượng tá, trong lúc thi đấu, chúng ta có thể không liên lạc không?”
Đối phương nhíu mày nói: “Tối nay dọa cậu sao?”
Đường Vũ lắc đầu, “Không phải!” Tuy cũng có một chút, nhưng chưa đến mức cả mặt cũng không dám gặp, “Tôi muốn chuyên tâm chuẩn bị thi đấu.”
“Tôi làm cậu phân tâm.”
“Đúng, tối nay có lẽ lại nghĩ đến anh cả đêm.” Đường Vũ nửa đùa nói.
“Được, tôi sẽ không liên lạc với cậu nữa, khi cậu cảm thấy có thể thì đến tìm tôi.”
Đường Vũ đang định gật đầu, đối phương đã thoát khỏi mạng.
Đường Vũ sờ mũi, lẽ nào nói vậy thượng tá cũng tức giận sao?
Do đã loại bỏ hơn chín phần thí sinh, nên cuộc thi hôm sau đã ít người hơn nhiều, nhưng người xem đấu thì càng lúc càng nhiều, đã vây kín sân đấu không để một chút khe hở.
“Đường Vũ, cảm thấy hôm nay cậu khác lắm.” Đây là câu đầu tiên Phùng Dương nói khi gặp Đường Vũ lúc vào sân đấu.
Đường Vũ cúi đầu nhìn phục trang của mình, đúng quy củ, hình như không có gì khác, hỏi: “Chỗ nào không giống?”
Phùng Dương vuốt cằm không nói rõ được, “Cảm giác thôi, cảm thấy cậu tự tin hơn trước nhiều.”
“A, vậy sao?” Đường Vũ cười, “Bây giờ mục tiêu của tôi là lấy hạng đầu, đương nhiên phải có tự tin.”
“A? Cậu không sao chứ, ở trên giường Ian phơi phới quá nên nóng đầu rồi sao?” Tuy khẳng định năng lực của Đường Vũ, nhưng liên bang có nhiều người tài như thế, Đường Vũ chỉ mới chính thức tiếp xúc với khoa trình tự hai năm dù có thế nào cũng không thể lấy được hạng đầu.
“Không xỉa tôi thì cậu khó chịu à.” Đường Vũ cũng không phản bác.
Về việc có lấy được hạng đầu không, cậu cũng không nắm chắc lắm, nhưng cũng không thể trở ngại cho dã tâm lấy được nó.
Nội dung thi đấu hôm nay là trình tự viên tự ẩn náu.
Theo dấu mục tiêu khác, và xóa bỏ tất cả dấu vết tồn tại của mình.
Vì tuyển chọn trình tự viên chuyên thuộc cho Ian, cho nên tất cả hạng mục đều được đặt ra quanh những tình huống mà Ian có thể gặp phải.
Loại ẩn náu này tương tự như lần trước, lúc Đường Vũ chưa được Ian cho phép, đã xâm nhập vào hệ thống trong căn cứ bí mật của Rice để tìm Ian, nếu lúc đó cậu có thể che giấu mình hoàn mỹ, vậy bây giờ sẽ không bại lộ hành tung của mình.
Trải qua phản tỉnh đối với chuyện đó rồi lại học thêm một năm ở Kenton, Đường Vũ đã sớm có thể ẩn hình chính mình.
Mục thi này cậu giành được thành tích rất tốt.
Sau khi cậu thành công đánh bại đối thủ và xóa hết toàn bộ hành tung của mình, hoàn thành nội dung thi thoát khỏi mạng ảo, đa số mọi người còn đang chiến đấu, ngay cả Phùng Dương cũng không ngoại lệ.
Đường Vũ không cảm thấy kinh ngạc với tốc độ của mình, vì cậu từng chuyên nghiên cứu nguồn gốc thất bại của mình và quyết định sẽ không té ngã lần hai ở cùng một chỗ.
Vặn vặn cổ, Đường Vũ thả lỏng thần kinh, quay nhìn xung quanh.
Đột nhiên, cậu cảm thấy một ánh mắt sắc bén bắn tới.
Đường Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía đó, là một người đàn ông đội mũ sừng nai, Đường Vũ nhớ người này, chính là thiên tài bảo vệ mạng mà Phùng Dương từng nói.
Có vẻ đối phương cũng tính được Đường Vũ sẽ phát hiện ánh mắt mình, nên cười cười với cậu, nhưng trong nụ cười lại chứa đựng chiến ý rất mãnh liệt.
Cho dù là chiến ý mãnh liệt như thế, cũng không thể khiến Đường Vũ rụt lui nửa phần, bây giờ toàn tâm trí Đường Vũ đều đặt ở việc giành lấy hạng đầu, trừ nó ra, cậu không để ý gì nữa.
Ngay cả khi quay đầu đi, vô ý thấy Tống Húc Ảnh, thấy đối phương đang âm trầm trừng mình, tâm trạng cậu cũng chẳng dao động mảy may.
Vòng đấu tiếp theo được định vào ba ngày sau.
Đường Vũ thầm vui mừng, tốt quá, lại có ba ngày để tiếp thu tri thức.
Cậu quyết định trước khi cuộc đấu kết thúc không liên lạc với thượng tá, một mặt là đối phương luôn có thể dễ dàng khiến cậu hoảng loạn, cậu cần tĩnh tâm chuẩn bị chiến đấu, mặt khác là mỗi lần gặp mặt thượng tá, cậu luôn không nỡ kết thúc, có lúc chỉ mới ngẩn ngơ đã qua hơn một tiếng, cậu không biết hai người rốt cuộc đã nói gì, mà lại nói lâu như thế.
Đường Vũ đã đặt ra một đối sách cho mình vào đêm trước.
Nếu lần thi đấu này là để tuyển chọn trình tự viên cho thượng tá, vậy thì phạm vi ra đề sẽ không quá mức khó tin.
Cậu vận dụng khả năng đoán đề lúc còn học ở trái đất, trong một đêm chỉnh lý một trăm đề mục có khả năng xuất hiện, trừ những đề mục cậu sở trường và có lòng tin thông qua được, thì còn lại ba mươi mấy cái.
Cậu cần trân trọng tất cả thời gian, hoàn toàn khắc phục những đề mục này!
Khi ra khỏi sân đấu, cậu bị người phía sau đẩy một cái, Đường Vũ quay đầu nhìn, mới thấy là Tống Húc Ảnh.
Nhìn thấy Tống Húc Ảnh, cậu liền nhớ đến người bạn học bị cậu để lại làm kiến chúa.
Nếu Tống Húc Ảnh biết đắc tội cậu sẽ là kết cục như thế, không biết còn dám tới chọc cậu không, Đường Vũ ác ý nghĩ.
“Đừng cho rằng mày có quan hệ đặc biệt với thượng tá, thì mày có thể lấy được vị trí đó!”
“Tôi không nghĩ thế.”
Hai người đi trước đi sau, chậm rãi ra khỏi sân đấu cùng dòng người. Đường Vũ thật sự không rảnh để ý tới người đó, lúc nói chuyện cũng chẳng thèm quay mặt lại.
Bây giờ cậu chỉ một lòng muốn lấy được hạng đầu, tạm thời không muốn phân tâm vào việc ân oán cá nhân, nếu tâm trạng cậu có biến động, cậu sẽ phải tốn thời gian để phục hồi, mà bây giờ thời gian của cậu rất quý giá, Tống Húc Ảnh căn bản không đáng để cậu lãng phí thời gian bảo bối của mình.
“Với căn bản của mày, cả năm trăm hạng đầu cũng chẳng thể vào.” Người phía sau vẫn không ngậm miệng.
“Thật ra, tôi có thư tiến cử có thể trực tiếp vào một trăm hạng đầu.”
“Mày nói gì!?”
Đường Vũ bỗng cảm thấy cổ áo bị siết, bị ép quay người qua, cổ áo trước bị đối phương túm chặt, Tống Húc Ảnh đang hung ác trừng cậu.
“Thượng tá đích thân viết thư tiến cử cho tôi.” Đường Vũ giải thích, rồi kiêu ngạo liếc nhìn Tống Húc Ảnh, nói lời tức chết người không đền mạng: “Nếu tôi yêu cầu, có lẽ căn bản chẳng cần cuộc tuyển chọn này.”
“Mày thật ghê gởm, đừng cho rằng tao không biết mày đã dùng cách gì!”
“Anh biết thì sao chứ, anh muốn dùng cũng chẳng có ai thèm lấy.”
Bỗng nhiên có hai người bước tới túm áo Tống Húc Ảnh.
“Các người có biết tôi là ai không? Tôi họ Tống!”
Đối diện với sự giãy dụa và tiếng gào của Tống Húc Ảnh, hai người đó vẫn chẳng dao động.
“Buông cậu ta ra đi, cho dù là thượng tá của các người cũng không đắc tội gia tộc cậu ta được.” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
Đường Vũ nhìn qua, phát hiện người vừa nói là người bảo vệ mạng kia.
Sự xuất hiện của hắn dễ dàng thu hút tất cả ánh mắt, trừ tướng mạo xuất sắc, thứ hấp dẫn hơn cả, chính là cách ăn mặc của hắn, chói lóa đến mức người ta không dời mắt được.
Chẳng qua người đó chỉ xem mình là kẻ qua đường, nói xong thì tách đám đông ra, bước đi.
Tình huống của hai người dần khiến người xung quanh chú ý, Tống Húc Ảnh tức giận nâng đấm muốn nện lên mặt Đường Vũ.
Đường Vũ chẳng thèm chớp mắt, hoàn toàn không sợ hãi.
Ngay lúc Tống Húc Ảnh vung nắm đấm tới, bóng người trước mắt lay động, Đường Vũ lại hoàn hảo không tổn thương đứng trên mặt dất, mà người trước đó túm lấy cậu lại bị hai người khác dùng tư thế gấp khúc đè xuống đất.
“Các người làm gì!” Tống Húc Ảnh vung tay hét lớn.
“Chúng tôi phụng lệnh thượng tá Clermont, bảo vệ sự an toàn cho học viên bổ khuyết Đường Vũ, tất cả những người có uy hiếp đến an toàn của cậu ta, chúng tôi có quyền lập tức bắt giữ.”
“Thượng tá mê thứ hàng này, các người còn nối giáo cho giặc sao!” Cậu ta hét rất lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người xung quanh.
“Tôi chính là thế đó.” Đường Vũ nhún vai. “Còn anh chỉ là một kẻ cặn bã.”
“Mày dựa vào cái gì mà chửi rủa tao!” Hai binh sĩ không bị Tống Húc Ảnh khiêu khích, chỉ tận chức khống chế hắn.
Đường Vũ cúi đầu, chọt vài cái lên con chip ở cổ tay, sau đó phát đoạn ghi âm đối thoại.
“Tống Húc Ảnh, Đường Vũ đó đắc tội anh thế nào? Làm vậy trên tàu vũ trụ tôi sẽ không bị bắt chứ?”
“Lần thi đấu đó sau khi tôi ngất đi, chính là nó lo chuyện bao đồng, mới để Lunerb thắng cuộc đấu với Rice, vì thế mà Ken nổi trận lôi đình. Nó còn quấn lấy Lily không buông, tôi nhất định phải khiến nó hoàn toàn không xứng với Lily, khiến nó xấu mặt một lần, tôi sẽ trả cho cậu một khoản thù lao khả quan, cho nên phải xem cậu muốn lấy bao nhiêu tiền.”
“… Yên tâm đi.”
Trong cuộc gọi, giọng nói của người đầu tiên đương trường không ai nghe ra, nhưng giọng nói khác lại giống hệt âm thanh vừa la hét trước đó.
“Người này thật bỉ ổi…”
“Tuy nghe không hiểu lắm, nhưng hình như quả thật không phải thứ tốt lành gì.”
Mà có vài học sinh Kenton thì nghe ra được tầng ý nghĩa sâu hơn.
Tống Húc Ảnh không muốn để Lunerb thắng trong cuộc đấu, còn lén giao dịch với Ken của Rice, nói nghiêm trọng hơn, rất có thể hắn là gián điệp của Rice!
Mặt Tống Húc Ảnh tái nhợt, môi mấp máy: “Mày… đây là mày… làm giả…”
“Phía sau còn một đoạn nữa đó.” Đường Vũ tắt đoạn ghi âm, “Tống Húc Ảnh, tôi vẫn chưa định xử lý chuyện này, mà anh tự lao vào, tôi không rảnh làm lỡ thời gian với anh, tôi còn phải ôn tập.”
Đoạn ghi âm này là sau khi cậu nhốt học sinh kia vào phòng giam, người đó muốn mua chuộc người canh gác nên giao ra, chẳng qua không ai ngờ được thời gian ở không gian tộc kiến lại lặp lại, Đường Vũ đã làm rõ từng người trong đó, nên bất ngờ lấy được thứ này.
Hai binh sĩ đó cuối cùng vẫn giải Tống Húc Ảnh đi, còn về xử lý thế nào, đó không phải chuyện Đường Vũ có thể quan tâm nữa.
Ba ngày, Đường Vũ nhốt mình trong phòng, trừ ăn cơm ra không bước khỏi phòng một bước.
Phùng Dương có tư liệu rất rộng, phu nhân Clermont thì không biết lấy từ đâu ra tư cách đọc tư liệu trong thư viện ảo nghe nói là có tri thức đầy đủ nhất trên mạng cho cậu, như vậy thuận tiện hơn cậu phải lên chợ đen trao đổi hoặc mua tư liệu.
Sách ảo sử dụng rất tiện lợi, nó sẽ không hạn chế tốc độ đọc như sách thật.
Đường Vũ cắm mình trong biển tri thức đó, chỉ cần trí nhớ của cậu theo kịp, cậu có thể đọc hết toàn bộ lượng sách này.
Ban đầu tiếp nhận lượng tri thức lớn và phức tạp như thế trong thời gian ngắn khiến cậu đau đầu cả buổi, thật sự là đau, đau đến mức cậu phải thoát khỏi mạng, nhưng cậu muốn nhẫn nhịn thêm một chút, xem nhiều hơn một chút, cứ thế, không biết qua bao lâu, cảm giác đau đó đã chậm rãi trôi qua như kỳ tích.
Mà lúc cảm giác đau vừa trôi qua, cậu cảm thấy đầu mình sáng sủa chưa từng có, thứ trước đó cưỡng ép đưa vào đầu cũng trở nên rõ ràng và thứ tự.
Cảm giác này quá tuyệt vời!
Cậu cứ như vừa thoát khỏi xác, từ xa nhìn đầu mình, giống như một chiếc máy tinh vi có dung lượng lưu trữ vô hạn, vô số số liệu bên trong nhanh chóng lập lòe.
Cảm giác kỳ dị đó không phải lần đầu Đường Vũ gặp phải, cậu nhanh chóng nhớ ra, trong cuộc đấu năm hai vì sử dụng não quá mức mà cậu đã được trải qua kinh nghiệm ly kỳ “hồn lìa khỏi xác”.
Lập tức, cậu cảm thấy toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi bao trùm toàn thân.
Cậu lại cảm giác có thứ gì đó đang gọi mình, hơn nữa hoàn toàn không cho phép cự tuyệt, ý thức của cậu bắt đầu thoát ly thân thể không thể khống chế.
Thật sự quá kỳ quái.
Bất kể trong cuộc sống hiện thực hay trong mộng, cậu chưa từng bị triệu hoán, mà mỗi lần não vận chuyển vượt mức, thì sẽ có cảm giác này.
Đường Vũ biết nếu muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, nhất định phải trả giá rất lớn, cho nên cậu không muốn biết thứ gì đang gọi mình, nhưng cảm giác bị hút càng lúc càng mạnh mẽ hoàn toàn không cho phép cự tuyệt.
Cậu cảm thấy tư duy của mình đang nhanh chóng bay đi, về một hướng không biết.
Đường Vũ bắt đầu hoảng hốt, chắc không phải cậu cứ “hồn lìa khỏi xác” như vậy rồi không thể trở về được nữa chứ!
Lần trước là vì đúng lúc thấy thượng tá, không biết sao lực hút đó bị ngắt, lần này thì ai sẽ đến cứu cậu!
Trong đầu tràn đầy sợ hãi, nhưng tốc độ tư duy lao đi lại càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức những sự vật, cảnh sắc vốn còn có thể thấy rõ trên đường đi qua đã dần biến thành những vật thể dạng dài quái dị không cùng màu.
Đường Vũ biết, đó là do tốc độ của mình quá nhanh.
Cho dù ở trong phi thuyền tốc độ ánh sáng, cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, cậu nghĩ, có thể cậu đã vượt qua tốc độ ánh sáng… nhưng cậu lại chẳng cao hứng nổi dù chỉ một chút.
Đường Vũ cảm thấy lạnh lẽo và tuyệt vọng, có thể thật sự không trở về được nữa.
Lực hút càng lúc càng lớn, cậu cảm thấy linh hồn bị kéo dài vô hạn, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, thoáng chốc, cậu hồi phục bình thường.
Đường Vũ nhắm mắt, dường như cậu đã trở lại thân thể.
Tốt quá, xem ra chỉ lo sợ ảo một hồi…
Mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt lại làm cậu kinh ngạc.
Không phải cậu nên ở trong phòng của thượng tá sao? Mà trước mắt là đâu đây?
Ánh đèn rất êm dịu, không khí vô cùng khô ráo, mặt đất sáng đến phản quang.
Đường Vũ ngẩng đầu, bất ngờ thấy rất nhiều cơ giáp, từng hàng cơ giáp cao xấp xỉ nhau, số hiệu cơ giáp ba đời từ cũ đến mới rất chỉnh tề.
Lẽ nào lại xuyên nữa? Xuyên đến thân thể một người có sở thích thu thập các kiểu cơ giáp??
Còn chưa kịp hoảng hốt, cậu đã bị cảm giác của thân thể làm kinh sợ.
Cảm giác trì trệ mãnh liệt khiến mỗi động tác của cậu đều cực kỳ gian nan, thật ra cậu vẫn không thể nào cử động, quả thật còn thống khổ hơn cả khi cậu vừa mới xuyên đến thân thể người Hyde kia.
Đường Vũ cúi đầu nhìn, muốn xem thân thể rốt cuộc ra sao, sau đó liền bị “thân thể” của mình dọa cho lùi liền ba bước!
Đây là cái gì?!
Thân thể màu hoàng kim tỏa ra ánh sáng êm dịu, mang theo độ bóng lạnh của kim loại, trừ màu sắc quá chói mắt, nhìn thế nào cũng giống như chiếc cơ giáp trong tinh tế…
Cậu nhất định đang nằm mơ, sao cậu lại xuyên vào một chiếc cơ giáp!