Chiến Thần

Chương 82: Tỏ bày lần nữa




“Ian, máy cảnh báo của anh lại vang rồi.” Kim nhanh chóng gọi đến, nhíu mày lo lắng.

“Ừm.” Ian thờ ơ nói, dường như người gặp nguy hiểm không phải anh.

“Từ lúc mọi người ra khỏi đó đến nay, một tuần, đã vang bốn lần.” Bảy ngày bốn lần, tỉ lệ này đã không thể che giấu được nữa, “Tôi hết cách rồi, đã báo lên tình trạng của anh.”

Cho dù hắn không thích những chuyện viện nghiên cứu làm với thượng tá, nhưng không có cách nào khác, là phó quan, hắn cần phải chịu trách nghiệm với tình trạng cá nhân của Ian.

Nếu che giấu không báo, một khi Ian gặp chuyện gì trong cơ giáp, đó sẽ là đả kích trầm trọng cho liên bang, giống như lần Ian biến mất.

Bốn tháng này, liên bang Hick mệt mỏi bởi ứng phó với thăm dò, khiêu khích từ những liên bang khác.

Một Ian đại biểu cho không chỉ là một chiến sĩ có lực chiến đấu cực cao, mà là lực hướng tâm của liên bang.

Mỗi liên bang đều sẽ xây dựng một vị anh hùng toàn dân, giống như cho mọi người uống một viên thuốc định tâm.

Chẳng qua so với anh hùng của những liên bang khác, Ian quá mức kín kẽ, nhưng đây cũng là điểm đặc biệt được lòng người nhất của anh.

Anh sẽ không thỉnh thoảng khoe thực lực, đánh bài thân tình, hoặc ra vẻ giúp đỡ người cùng khổ như anh hùng liên bang khác, anh chỉ làm chính mình, có lúc thậm chí là tùy tiện.

Sau khi Ian biến mất, toàn liên bang đều chìm vào bầu không khí mê mù, giống như cội rễ của linh hồn đã biến mất, tuy không đến mức làm người ta đau khổ rơi lệ, nhưng vô cùng khó chịu.

Rất nhiều người từng oán hận thượng tá Clermont của họ không bằng những danh nhân của liên bang khác, thường xuyên cho mọi người một chút phúc lợi, ra mặt trong vài tiệc đêm, tiết mục mang tính toàn liên bang, hoặc tiếp kiến mấy người sùng bái trung thành gì đó.

Nhưng sau khi Ian biến mất, mọi người lại hoài niệm một vị anh hùng luôn kín kẽ, lặng lẽ bảo vệ họ.

Thậm chí có người tự động cầu phúc cho anh khắp liên bang, những người sùng bái Ian ở các liên bang khác cũng chạy tới cầu phúc cho anh.

Sau khi tin tức Ian trở về được truyền ra, nghe nói có người vì nghe được tin này mà hạnh phúc đến ngất đi.

Một người có thể đả động đến cõi lòng mọi người như thế, trạng thái thân tâm của anh cần phải được chú ý tốt nhất, không ai có thể cho phép thượng tá vì vấn đề dự kiến trước mà cáo biệt họ, vậy hắn sẽ trở thành một tội nhân.

Mà bình thường, tinh thần lực dao động dị thường tỉ lệ càng lớn, cũng càng tăng cao nguy hiểm trong cơ giáp, không ai có thể bỏ đó không lo.

Kim từng cho rằng Ian đã có thể khống chế tốt tinh thần lực, không ngờ, chỉ bảy ngày ngắn ngủi, máy cảnh báo đã báo động bốn lần, có một lần trị số vọt lên đến đỉnh điểm nhất, tra cũng tra không ra.

Cho dù tinh thần lực xảy ra vấn đề không chỉ mỗi thượng tá, nghe nói những người điều khiển trở về đều xuất hiện vấn đề khác thường về tinh thần lực, nhưng không ai nguy hiểm như thượng tá.

Sau nhiều lần cân nhắc thiệt hơn, Kim không thể không báo chuyện này lên.

Hắn biết, vài ngày nữa, viện nghiên cứu sẽ có lý do có thể động tay chân với thượng tá của họ, hơn nữa còn tiến vào không gian tinh thần lực của Ian mà họ đã thèm nhỏ dãi, phong tỏa tất cả căn nguyên làm tinh thần lực của thượng tá mất khống chế.

Kim rất hổ thẹn, nhưng cũng hết cách.

Ian nghe Kim nói xong, không có biểu cảm dư thừa, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“May mà anh không có tình cảm sợ bị mất đi.” Kim nói, sau đó hắn nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.

Hắn không biết nên thất vọng hay may mắn, khi vẻ mặt đối phương vẫn không dao động gì, không ai có thể biết trong lòng người đàn ông này đang suy nghĩ gì.

Tình cảm sợ bị mất?

Ian ngẫm lại câu nói đó, nghe được tiếng tim mình đang đập.

Cho dù có vài tình cảm đã mất, nhưng ký ức xem trọng những tình cảm đó vẫn còn, vậy là được.

Sáng hôm sau, Đường Vũ bị người kéo đi làm huấn luyện hồi phục.

Tình trạng suy nhược của cậu nghiêm trọng hơn người khác, vốn tố chất thân thể đã không tốt, lại phải ngâm trong hũ chữa trị một tuần, trọng lượng giảm một phát mười mấy cân, gầy đến thấy cả xương.

Huấn luyện buổi sáng đã xong, Đường Vũ nhân thời gian nghỉ trưa đi tìm Ian.

Lúc này hình như người đó cũng vừa luyện xong, mới tắm ra, chỉ khoác một cái áo choàng tắm, màu thuần đen ánh bóng sáng của tơ nhung, thân thể chưa lau sạch vết nước giấu trong áo choàng tắm, hút đi cả ánh sáng.

Đường Vũ nhìn một cái rồi lập tức dời mắt, không tự nhiên mở miệng: “Thượng tá, tôi đến nói chuyện hôm qua chưa nói.”

Nếu là trước kia, cậu tuyệt đối nghĩ không ra cậu sẽ nói ra bí mật sâu kín nhất của mình, như trái trứng gà bị lột vỏ, tháo bỏ tất cả võ trang với một người của thế giới này, hơn nữa còn là người trước giờ cậu không dám khát vọng, một người ở thật cao, trước kia cậu luôn cảm thấy cậu cứ mang theo bí mật này là được.

Nhưng trong không gian tộc kiến, cậu đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, càng hiểu được người trước mắt là người đáng để cậu tín nhiệm cỡ nào.

Hiện tại thân phận của cậu càng lúc càng ly kỳ, chỉ dựa vào mình cậu, có lẽ có một ngày sẽ làm hỏng chuyện, không bằng nói ra lai lịch của mình, tránh ngày sau bị thượng tá hoài nghi, tình trạng đó, chỉ nghĩ cũng làm người ta khó chịu.

Huống chi có thượng tá chống lưng cho cậu, cho dù ngày nào đó thân phận xuyên tới của cậu bị lộ, bị người ta nói là quái vật, hoặc bị kéo đi nghiên cứu, chắc cũng sẽ có người bảo vệ cậu thôi.

Mấy chuyện này đều phải cảm tạ không gian kỳ dị kia, cho cậu cơ hội thăm dò và chứng thực.

Còn về thân phận “người Hyde” mà tộc kiến nói, Đường Vũ không kể ra, chỉ nói thân thể mình đang sử dụng hiện tại hình như có lai lịch bất phàm, không giống thân phận liên bang.

Nhưng nếu muốn chứng minh, có lẽ cần tìm chiếc hộp kim loại mà cậu đã trao đổi cho ông lão ăn xin.

Nói đến đây, Đường Vũ dừng lại.

Lần trước khi thời gian có thể hoàn nguyên, cậu còn chưa biết thân phận kỳ dị của mình, cho nên chuyện nói rõ thân phận vẫn là lần đầu tiên.

Cậu muốn biết, đối với kẻ bất kể là “lõi” hay “vỏ” đều không phải là người vốn trú ngụ ở đây như cậu, Ian sẽ nghĩ gì.

Trong lúc cậu vừa thấp thỏm vừa an tâm, người đó vẫn không có cảm xúc gì như trước, chỉ nhẹ giọng mở miệng nói: “Tiếp tục.”

Thế là, Đường Vũ lại bổ sung hai câu cho thân phận của cái vỏ này, “Tôi chỉ biết, hiệu trưởng Abner và cả đàn anh Lunerb năm ba hình như có cùng thân phận với tôi… nhưng đây là suy đoán của tôi, tôi không có chứng cứ gì chứng minh…”

Cậu thấy khi cậu nói ra hai cái tên này, vẻ mặt Ian cuối cùng cũng có biến hóa.

+?[.|:ip754941yj:+|/oi*!@ huyetphong @6:,]^{}/+lz60nlpu49vg!)(?

Đối phương dần nhíu mày lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.



Đợi khi cậu thấy thượng tá đã ngừng suy tư, mới tiếp tục nói, thành thật khai hết những chuyện mình có thể nhớ khi xuyên đến đây.

Sau khi nói xong, Đường Vũ cảm thấy thứ gì đó luôn cực kỳ nặng nề đè trong lòng cậu đã không còn nữa.

Bí mật ngay cả Phùng Dương cũng không thể chia sẻu, cuối cùng cậu đã nói ra.

Đường Vũ hít sâu một cái, cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.

Hóa ra đây chính là cảm giác được thổ lộ bí mật với người khác.

Sau đó cậu nghe được mùi hương sữa tắm rất nhẹ nhàng.

Phản ứng của thượng tá không có gì khác với lần trước, từ đầu đến cuối đều bình thản mà bao dung.

Đường Vũ đoán, sở dĩ bao dung, là vì cậu chủ động nói ra tất cả.

Nếu không một ngày nào đó, bị đối phương biết được qua cách nào đó, lửa giận lúc ấy thật không dám tưởng tượng.

“Xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, thật ra tôi không có chỗ nào đặc biệt cả, chẳng qua là dính chút vinh quang nhờ ký ức của kiếp khác…” Đây mới là điều mà Đường Vũ để ý nhất từ trước tới nay.

Cậu cảm thấy, loại người chẳng có gì được như mình, thân thể không có một chút hùng tráng uy võ, dung mạo cũng chẳng có gì nổi bật, có thể lọt vào mắt thượng tá, đại khái cũng nhờ cái đầu đặc biệt này thu hút lực chú ý của thượng tá.

Đáng buồn là đầu óc tốt như vậy dường như cũng là nhờ “chủ nhà”.

Mà cậu, chỉ là một phàm nhân bình thường thôi.

Cho dù khi cậu nhập học thành tích cực kém, sau đó từng bước trở nên ưu tú, còn lấy được hạng đầu khoa trình tự năm hai toàn liên bang.

Có thể nói là “bước lên thần đàn”, nhưng muốn nói rõ ràng với người cậu để ý nhất, tất cả có lẽ đều không phải nhờ vào cậu mà có, cảm giác hoảng hốt lo sợ đó rất khó khắc phục.

Cho dù gian nan, nhưng cậu vẫn nói rõ từng chữ cho đối phương, để thượng tá tự đánh giá cậu.

Nói xong, Đường Vũ yên tĩnh nhìn cái hộp trên bàn trong phòng ngủ tạm thời của thượng tá.

“Tôi không thất vọng.” Rất nhanh, cậu nghe người bên cạnh nói thế.

“Nhưng, nếu không phải thân thể này, nếu tôi không xuyên tới…”

“Không có nếu, cậu chính là cậu.”

Thấp thỏm thì thấp thỏm, nhưng Đường Vũ vẫn cảm thấy, cậu đã sớm dự liệu được thượng tá sẽ không khiến mình thất vọng, nên lén lút nhếch miệng cười.

Tuy thượng tá không tiếp tục an ủi cậu, nhưng cậu cũng được trị khỏi rồi.

“Tất cả những việc cậu cho tôi biết.” Ian vừa nói vừa đứng lên, đến cạnh chiếc bàn đó, cầm cái hộp mà Đường Vũ nhìn lên, “Bao gồm hôm nay, đều không được nhắc đến với người thứ hai.”

Đường Vũ khó hiểu nâng mắt, lẽ nào khi người khác hỏi, cậu không nói gì hết sao? Liệu có bị bắt vì che giấu không?

Ian cầm chiếc hộp, đi về phía Đường Vũ.

Có lẽ do vừa đi tắm thả lỏng, hoặc vì nguyên nhân gì nên tâm trạng rất tốt, bước chân anh khiến Đường Vũ cảm thấy rất nhẹ nhàng, đối nghịch hoàn toàn với bước chân cẩn trọng lãnh tĩnh bình thường.

Người đó đến trước mặt cậu, đưa chiếc hộp cho cậu, ngữ khí nói chuyện cũng rất ôn hòa, “Có bất cứ câu hỏi nào vượt khỏi phạm vi bình thường, cậu chỉ cần bảo người đó đến hỏi tôi, cứ nói tôi là người giám hộ của cậu.”

Đường Vũ tê cả đầu, vô thức nhận chiếc hộp, mở ra nhìn, hơi ngạc nhiên.

Đây không phải là ngọc hộ thân mà trước kia thượng tá cho cậu sao?

“Tiếp tục đeo trên người.” Ian ra lệnh.

Nếu không phải Đường Vũ nghe lời, luôn mang theo thứ anh tặng, họ đã chết vì thiếu dưỡng khí hoặc do va đập quá mạnh lúc bị chuyển ra khỏi không gian con.

Đường Vũ cầm miếng ngọc, dưới ánh mắt của Ian, đeo lên người, sau đó hỏi ra nghi vấn của mình: “Cái gì cũng không nói, nếu chuyện này bị tra, sẽ mang đến phiền phức cho anh đúng không?”

Dường như rất vừa lòng khi Đường Vũ trân trọng món quà của mình, Ian đặt hộp lên bàn, tựa vào góc bàn, “Đó là chuyện của tôi, cậu chỉ cần nghe theo tôi.”

Nếu là trước kia, có lẽ Đường Vũ sẽ làm thế, nhưng Đường Vũ biết độ lợi hại trong chuyện này, nếu thượng tá muốn giấu bí mật của cậu đi, nhất định phải hy sinh rất lớn.

Cậu muốn biết, anh bỏ ra cái gì.

“Tôi có thể biết, anh phải trả giá gì cho việc này không?” Đường Vũ đánh bạo hỏi.

Cậu thấy môi Ian mấp máy một chút, sau đó thì như không có gì để nói, mở miệng đuổi cậu đi, “Thời gian nghỉ trưa chỉ còn nửa tiếng, cậu cần về ngủ một giấc.”

“Thật ra anh có thể cho tôi biết mà!” Cậu biết người này luôn thích ôm chuyện lên người.

“Lại muốn trái lệnh tôi sao?”

“Thượng tá, lẽ nào không thể…”

Sau đó, Đường Vũ nghe máy liên lạc của thượng tá vang lên, cậu đành phải nuốt lời còn lại xuống.

Đối phương nhìn cậu, Đường Vũ vẫn không cam lòng nhìn lại nửa ngày, cuối cùng trong ánh mắt càng thêm băng lạnh đó, cậu ủ rũ cúi đầu ra khỏi phòng.

Đợi cậu ra ngoài rồi, người trong phòng mới lộ ra nụ cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cửa, lẩm bẩm: “Bắt đầu học được phản kháng rồi.”

“Thượng tá.” Kết nối liên lạc, giọng Kim vang lên.

“Ừm.” Vẻ mặt hồi phục bình thường.

“Chuyên gia tâm lý của viện nghiên cứu đang trên đường đến hành tinh Uni, bọn họ đúng là không chịu chờ thêm một khắc.”

“Tôi biết rồi.” Giọng Ian vẫn luôn lạnh lẽo, làm người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.

“Anh… anh vẫn có thể cự tuyệt, chỉ cần thông qua vài trắc nghiệm.”

“Tôi thông qua trắc nghiệm, bọn họ cũng sẽ không chịu thôi.” Nếu thuận theo ý họ, cũng có thể khiến những người đó chết tâm.

Kim muốn nói gì đó, hắn biết Ian tiếp nhận can dự tâm lý lần hai, có một phần nguyên nhân là vì biểu thị trung thành với liên bang, nếu không luôn có vài người sợ không thể khống chế anh.

Khi danh dự của Ian tăng cao, càng lúc càng có nhiều người muốn đi theo anh, lại trải qua lần này thoát chết khỏi tộc kiến, càng thêm nhiều người cuồng nhiệt sùng bái Ian, muốn thề chết trung thành.

Phải biết, từ miệng tộc kiến, chưa từng có ai thoát được, đó gần như đã thành truyền thuyết tất chết.

Mà Ian còn sống trở về, còn dẫn theo phần lớn mọi người trở về, chuyện này dù là toàn tinh hệ cũng không có tiền lệ, sao có thể không khiến người ta điên cuồng.

Nhưng cũng khiến rất nhiều kẻ thuộc cấp lãnh đạo thấp thỏm bất an, sợ Ian có tâm tư khác, muốn thông qua lần hướng dẫn tâm lý này can dự vào đầu anh để có được bằng chứng thép chứng minh anh vẫn trung thành với liên bang.

Ian có thể đáp ứng dứt khoát, chỉ sợ cũng đã nghĩ được điểm này.

Ian đương nhiên còn có suy nghĩ riêng của mình.

Anh có thể vĩnh viễn trung thành với liên bang Hick, tiền đề là nơi này không ai dám làm chuyện có lỗi với anh, không ai có thể động đến người của anh.

Thân phận của anh được nâng lên càng cao, thì càng thân bất do kỷ.

Anh đáp ứng chứng minh lòng trung thành của mình, là để đổi lấy điều kiện anh muốn.

Khi Đường Vũ đang huấn luyện hồi phục, gặp được rất nhiều người quen, chẳng qua những người này đều tốt hơn cậu một chút, đã có thể làm vài vận động chạy nhảy kịch liệt, mà trước mắt cậu chỉ có thể đi.

Cậu vịnh vào tay vịnh huấn luyện dốc nghiêng, sân huấn luyện chợt xao động, sau đó có vài người bắt đầu chạy ra ngoài.

Đường Vũ hiếu kỳ nhìn qua, thì nghe có người bên cạnh hưng phấn nói chuyện.

“Là thiếu tá Elijah, đúng là rất xinh đẹp, mái tóc màu trắng sáng chói cả mắt.”

“Hề hề, từ lâu đã có người đoán thiếu tá nhất định sẽ đến, thượng tá Clermont xảy ra chuyện lớn như thế, sao anh ta có thể không tới.”

bbur+:32)$50oa`}5#!55^$(?tk)%@ Lightraito44 @])38wksa}(,&550/:yw8!“&42

“Chúng ta có đi xem náo nhiệt không?”



“Người theo đuổi thiếu tá Elijah nhiều thế, xem náo nhiệt gì chứ, qua vài ngày nữa có cơ hội rồi xem.”

“Có thể đồng thời thấy thượng tá Clermont và thiếu tá Elijah, đó là chuyện vô cùng vinh hạnh.”

Phùng Dương không biết chui ra từ chỗ nào, đứng bên cạnh Đường Vũ, “chậc chậc” hai tiếng, “Xem đi, người theo đuổi hàng đầu của Ian đã đến rồi, cậu còn không mau túm chặt.”

Đường Vũ quay đầu qua: “Túm chặt gì?”

“Còn giả ngốc.” Phùng Dương khinh thường bĩu môi, “Chút tâm tư nhỏ của cậu kẻ có não đều nhìn ra.”

Đường Vũ giở khóc giở cười, sao cậu lại có “tâm tư nhỏ”, “Ý của cậu là nói, bảo tôi theo đuổi thượng tá sao”

Vừa lòng thấy đối phương trợn to mắt, Đường Vũ tiếp tục nói: “Không còn nói tôi không xứng với anh ta nữa?”

Phùng Dương bị chặn họng không nói nên lời, hồi lâu sau mới lầm bầm: “Sao đột nhiên nói thẳng thế, không biết trêu cậu thế nào luôn.”

Đường Vũ trợn trắng mắt, thằng nhóc Phùng Dương này còn nói “trêu” cậu, thật là vô vị muốn chết.

“Ài chẳng qua.” Phùng Dương đột nhiên nhớ tới gì đó, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, “Mấy câu tôi nói với cậu ở không gian con.” Thấy Đường Vũ không muốn nghe, Phùng Dương kéo cậu một cái thật mạnh, “Cậu đừng giả ngốc… chính là mấy lời tôi nói tôi với quỷ âm trầm, cậu không thể nói với bất cứ ai nha! Tôi tưởng chúng ta chết chắc rồi mới nói với cậu, cậu cũng không được lấy những lời đó ra chọc tôi, nếu không tôi bóp chết cậu.”

“Ai cậu cũng muốn bóp, cũng không tự biết bản thân có mấy lạng mấy cân.”

Câu này không phải Đường Vũ nói, mà là thanh niên tóc đỏ nào đó đứng sau lưng Phùng Dương nói.

Phùng Dương đang nhe nanh múa vuốt chợt giống như bị đóng đinh, giữ tư thế khôi hài đó quay người, sau đó gào lên một tiếng: “Cậu nghe lén tôi nói chuyện!”

“Ai muốn nghe lén cậu chứ, cậu nói chuyện riêng lẽ nào không biết tìm không gian nhỏ chút sao, nói chuyện ở đây căn bản không thể tính là chuyện riêng.”

Đường Vũ thấy hai người lại bắt đầu ồn ào, bất đắc dĩ thở dài.

Vốn lúc ở không gian con, Malak và Phùng Dương gặp mặt mấy lần, hai người đã tốt lên rồi.

Bây giờ ngược lại, quan hệ của hai người đã thụt lùi.

Hai người họ nếu còn ký ức ở không gian đó thì thật tốt, tính ra bây giờ sẽ tương thân tương ái, bớt được bao nhiêu việc chứ.

Đoán chừng hai người này không rảnh để ý đến mình, Đường Vũ huấn luyện xong thì tự đi về.

Chỉ là không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, nơi đến của cậu không phải là phòng cậu, mà là chỗ cậu đã đến lúc trưa…