Nói xong ba chữ đó, chính Đường Vũ cũng ngây ra.
Cảnh tượng dường như dừng lại, trừ dịch thể màu hoàng kim vẫn còn đang chảy, không có một sinh vật nào động đậy.
Toàn bộ tộc kiến phủ phục dưới đất, tỏ rõ phẫn nộ và sợ hãi, nhưng không dám tùy tiện hành động.
“Thượng úy!”
Người đàn ông bên cạnh la lớn, kéo lại ý thức đã hơi tan rã của Đường Vũ.
Đúng rồi, con kiến này muốn mang thượng tá đi.
Sao được chứ!
Cho dù tất cả mọi người cùng chết ở đây, cậu cũng không thể để thượng tá bị bắt đi!
Đường Vũ túm chặt tay Ian, giọng nói vô lực nhưng tràn đần kiên định: “Bọn chúng muốn mang anh đi, anh không thể đi.”
Ian phức tạp nhìn người trong lòng, dường như có trăm câu ngàn lời, nhưng lại không cách nào nói ra.
Linda nhanh chóng nhảy khỏi tàu, cầm thiết bị trị liệu vội vã cầm máu cho Đường Vũ.
May mà vết thương lành lại kịp thời, nếu không máu trong người Đường Vũ đã chảy sạch rồi.
Cho dù là thế, Đường Vũ vẫn cảm thấy trước mắt tối tăm, ánh đèn thăm dò của tàu vũ trũ mãnh liệt như vậy mà cậu cũng chỉ mơ hồ phân biệt được có điểm sáng.
Rất lâu, cậu mới có thể nhìn rõ cảnh trước mắt lần nữa.
“Người Hyde.”
Đường Vũ nghe thấy một giọng nói khó nhe như cây gãy vang lên.
Đó là kiến đực.
Sau đó cậu nghe thấy rất nhiều âm thanh sàn sạt rợn người mang theo sợ hãi lặp lại mấy từ đó, con mắt kép của chúng chậm rãi trở nên ảm đạm.
Tuy Đường Vũ không biết “người Hyde” là gì, nhưng cậu ý thức được đây là đầu mối quan trọng để xoay chuyển chiến cục.
Hai bên chìm vào giằng co.
Không biết dịch thể đang chảy kia có nguồn gốc thế nào, phần thắng vốn nắm chắc của họ lại biến thành bị động, thậm chí có thể lại bị di chuyển lần nữa.
Hiện tại, những con kiến này cho rằng cậu là người Hyde, còn sợ hãi cậu.
“Khó trách lần này mẹ lại sinh sôi gian nan như vậy, thì ra là do chúng bây giở trò.” Kiến đực chậm rãi chống người lên, nhưng vẫn là sáu chân chạm đất, không còn đứng thẳng tắp bừng bừng khí thế như trước nữa.
“Để chúng tôi rời khỏi đây.” Đường Vũ trút toàn bộ hy vọng vào suy đoán của mình, bây giờ cậu phải đánh cược, kẻ địch trước mặt đều sợ cậu!
“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi, thì có thể uy hiếp được chúng ta sao? Người Hyde.”
“Tao không chỉ có một mình.” Không biết tại sao, Đường Vũ đột nhiên nhớ đến Lunerb, nhớ đến hiệu trưởng Abner của họ, hai người này chắc có quan hệ khác lạ với thân thể này, cậu đoán “người Hyde” đó có lẽ không phải chỉ có mình mình.
Nhưng người Hyde rốt cuộc là dân tộc thiểu số thế nào, có đặc trưng nào?
Trước giờ cậu không dám hỏi Lunerb, sợ bại lộ bản thân.
Lần này, cậu cứ tưởng cậu không bị hoàn nguyên là do xuyên tới, lẽ nào là vì thân phận đặc biệt của thân thể này sao?
Hôm nay gặp tộc kiến biết về thân phận của mình, nhưng cậu lại không thể không tiếp tục từ bỏ cơ hội tìm hiểu, vì hư trương thanh thế.
Nghe Đường Vũ nói thế, con kiến đực kia lộ vẻ kiêng kỵ, “Đám người Hyde bỉ ổi các ngươi thật sự là không đâu không có, các ngươi xâm nhập tinh hệ Abel, vọng tưởng thống trị nhân loại tại đây.”
Cho dù không thấy rõ biểu cảm, nhưng Đường Vũ có thể cảm giác được đối phương tức giận vô cùng.
Từ đó, Đường Vũ nhìn ra được một đường sống, nếu đối phương thật sự không kiêng kỵ gì, thì hoàn toàn không cần nổi giận với cậu, có thể trực tiếp di chuyển họ đi, nhưng dường như chúng không thể làm gì cậu.
Còn chuyện cậu muốn thống trị nhân loại của tinh hệ Abel, quả thật là quá khôi hài, tinh hệ này có lịch sử lâu dài, nhân khẩu đông đúc, sao có thể nói thống trị là thống trị chứ.
Ngay lúc này, dịch thể màu hoàng kim đã chảy hết vào trong đồ hình to lớn kia, trôi nổi trên không, tỏa ra từng đợt ánh sáng dịu hòa cực điểm, nhưng năng lượng tỏa ra từ đó làm người ta sợ hãi.
Đồ hình màu hoàng kim chỉ hơi nhấp nháy, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bên trong chứa vô số hành tinh đồng thời có năng lượng dao động cực đại.
Linda không khống chế được giật lùi ngã ngồi xuống đất, quanh năm chinh chiến trên chiến trường giúp cô trở nên cực kỳ nhạy bén với năng lượng.
Mặt Ian cũng tái đi.
Năng lượng đó quá lớn, nếu những năng lượng này thật sự phóng ra, đủ để khiến cho họ thịt nát xương tan vô số lần.
“Ta có thể thả các ngươi đi.” Ngoài dự liệu của Đường Vũ, qua một lát, kiến đực lại dứt khoát đáp ứng thả họ đi, nhưng câu tiếp theo lại khiến Đường Vũ kinh sợ, “Nhưng ngươi phải ở lại.”
“Tao ở lại?” Đường Vũ hỏi lại.
Giây tiếp theo, cậu cảm giác được thượng tá túm chặt lấy cậu, như thể sợ cậu đi mất.
“Ngươi.” Con kiến đực đó chậm rãi đứng lên, thân thể hoàn toàn hiện rõ trước mặt Đường Vũ, chiều cao gần bốn mét cực có tính áp bách, “Phải làm kiến cái của ta.”
Đường Vũ trợn to mắt không tin nổi.
Con kiến đực trước mắt có vẻ mặt dữ tợn, vặn vẹo như thể đang khoe thân thể, cọng râu to lớn lắc lư tứ phía không có quy luật, không khí cũng bị nhiễu loạn, thỉnh thoảng truyền đến vị tanh khó ngửi.
Tấn công đã dừng gần nửa tiếng, thêm hai mươi phút nữa, thời gian sẽ trở về 0h.
Mọi người trên tàu vũ trụ đều thấp thỏm bất an, bọn họ biết rõ, đây có lẽ là hy vọng cuối cùng để họ thoát khỏi đây. Nếu hôm nay thời gian lại hoàn nguyên, họ sẽ tiếp tục trải qua cả đời lặp lại mà không biết chút gì, tộc kiến sẽ không cho họ bất cứ cơ hội phản kháng nào nữa.
“Đường Vũ và thượng tá hình như đang đối kháng với tộc kiến.” Không biết ai la lên một câu.
Phùng Dương lập tức đẩy ghế ra, như phát điên chạy đến cửa sổ, cậu không thấy rõ tình trạng cụ thể, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra, Đường Vũ, Ian và một cô gái đứng ở chỗ rất xa, đối diện có một con kiến rất lớn, sau lưng con kiến đó là vô số tộc kiến nhỏ hơn, phía trên có đồ án màu hoàng kim, tỏa ra năng lượng dao động đáng sợ.
“Phùng Dương! Em không thể ra ngoài!” Thấy Phùng Dương muốn chạy ra, Diran lập tức đuổi theo.
“Nếu Đường Vũ xảy ra bất trắc, chúng ta không ai sống được!” Phùng Dương vừa chạy vừa nói.
Diran khựng lại, quay sang túm một vũ khí rồi đuổi theo, sau lưng có rất nhiều người đều cầm các vũ khí cỡ nặng, chạy theo hai người đến kho cơ giáp.
Người trên tàu vũ trụ đều đã khắc phục được sợ hãi, chạy khỏi khoang tàu, di chuyển về hướng Ngân Ưng.
Màn ngăn của hang ổ tộc kiến đã bị đánh nát trong quá trình oanh tạc, hiện tại nơi đó không còn là ngọn núi nhỏ thần bí không thể tiếp cận nữa.
Mọi người nhanh chóng chạy lại gần chỗ Đường Vũ.
Thấy đối kháng vẫn tiếp tục, người trên tàu Ngân Ưng cũng nhảy xuống theo.
Malak từ xa nhìn Phùng Dương một cái, phát hiện đối phương không có gì đáng ngại, mới vịn tay phải bị kiến đực cắt đứt âm trầm nhìn về hướng tộc kiến.
Cục diện chìm vào giai đoạn kéo co kỳ dị.
Đường Vũ không ngờ người trên hai tàu vũ trụ lại chạy ra đây, như vậy cậu không muốn nói nhiều nữa, cậu không dám đảm bảo những người này sau đó có tiết lộ chuyện cậu có thể giao tiếp với tộc kiến ra ngoài không.
Nhưng nỗi lo đó chỉ vụt qua mà thôi, bây giờ vấn đề cậu phải đối mặt là, con kiến đực này muốn cậu ở lại, làm kiến cái, để trao đổi cho những người khác.
Đường Vũ đi về trước hai bước, tay đột nhiên bị người kéo lại, cậu quay đầu nhìn.
Đôi mắt vĩnh viễn không e dè sóng gió của Ian mang theo kiên định chưa từng có, anh nói với cậu, như đang ra lệnh: “Bất kể bọn chúng đang nói gì, cậu không được bước thêm một bước nào nữa.”
Con kiến đực đó nghe rõ lời Ian, lại hạ người xuống, cọng râu dài nhẹ phất lên mặt Đường Vũ.
Cảm giác choáng váng do mất máu quá nhiều vừa biến mất, lúc này mặt Đường Vũ lập tức không còn chút máu, nhưng cậu nhanh chóng cảm nhận được suy nghĩ của đối phương xuất hiện trong đầu mình.
__ Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi.
Đường Vũ túm lại tay thượng tá đang muốn bẻ gãy râu kiến đực, lắc đầu.
__ Tao không thể hy sinh bản thân để cứu người khác, mày nghĩ tao quá vĩ đại rồi đó.
__ Người Hyde bỉ ổi, ích kỷ, ta chưa từng nghĩ ngươi vĩ đại, ta chỉ cần ngươi sinh hạ con cháu cho ta.
__ Nếu mày muốn cưỡng ép giữ tao lại, bạn của tao nhất định sẽ đến tìm tộc kiến, không chừa một mạng nào, huống chi con cháu.
Uy hiếp của Đường Vũ hình như đã có tác dụng, đối phương hồi lâu vẫn chưa truyền đạt suy nghĩ nào khác.
Lát sau kiến đực lại có chủ ý gì đó, nhanh chóng bò về đàn kiến, râu của đàn kiến nhẹ động, hình như đang thương lượng.
Người trên hai tàu vũ trụ đều chấn động khi Đường Vũ có thể nói chuyện với tộc kiến, họ quay sang nhìn Phùng Dương, bạn tốt nhất của Đường Vũ.
Phùng Dương trợn mắt, tuy cậu luôn cảm thấy Đường Vũ khác người, nhưng không ngờ Đường Vũ còn có kỹ năng nói chuyện với tộc kiến.
Hơn nữa xem ra tuyệt đối không phải là nói chuyện đơn giản, từ thái độ của tộc kiến đối với Đường Vũ, chúng sợ Đường Vũ.
“Đường Vũ rốt cuộc là ai?” Một vài người bắt đầu thầm thì to nhỏ, “Lẽ nào cậu ta không phải nhân loại?”
Trước đó bọn họ còn cảm thấy hưng phấn vì Đường Vũ có thể mang họ rời khỏi chỗ quỷ này, rồi còn tính toán trước giúp họ không bị tộc kiến tấn công.
Nhưng nếu tiền đề là Đường Vũ không phải “đồng loại” với họ, vậy tất cả sẽ khác.
Không phải tộc ta tất có dị tâm.
“Câm miệng!” Phùng Dương trợn mắt nhìn những kẻ đang nói bậy, “Nếu cảm thấy cậu ta khác các người không xứng dẫn các người rời khỏi đây, vậy thì mau cút ra chơi với đám kiến đi.”
Những người đó lập tức biết điều không lên tiếng nữa.
“Thiền đại nhân, hắn là người Hyde, là kẻ địch của chúng ta, cho dù không thể giết chết hắn, cũng phải vĩnh viễn nhốt hắn ở đây, tuyệt đối không thể thả hắn ra.””
“Thiền, ngài đã quên người Hyde truy sát chúng ta thế nào sao, đây là mảnh đất sạch sẽ cuối cùng của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể có sơ xuất gì nữa.”
“Thiền, chúng ta sợ hắn, nhưng chúng ta có thể__”
“Ta muốn thả hắn đi.” Ngoài dự liệu của tất cả tộc kiến, thủ lĩnh đời sau của chúng lại nói muốn thả kẻ địch của chúng.
Đường Vũ cảm giác đàn kiến đối diện bỗng nhiên trở nên xao động, mỗi con đều tràn đầy phẫn nộ, cho dù con mắt kép toàn là màu bạc xám tràn đầy sợ hãi, nhưng lại mơ hồ mang theo phẫn nộ cùng cực, hận không thể lập tức xé nát cậu.
Cậu không biết con kiến đực đó nói gì với đồng loại, chỉ biết mình đang rất căng thẳng.
Nếu chúng nhất định muốn giữ cậu lại, vậy phải làm sao?
Cậu đã từng tưởng tượng qua đủ cách sống, nhưng chưa từng bao gồm sinh con cho kiến!
Cậu cảm thấy thượng tá càng lúc càng túm chặt lấy mình.
Với trí thông minh của thượng tá, căn bản không cần nghe những con kiến đó nói gì, chỉ từ trong mấy câu nói của cậu, đã có thể đại khái đoán được vài điều.
Chuyện sẽ trở nên thế nào…
Còn mười mấy phút nữa, mà cậu đã vô lực xoay chuyển cục diện.
Tộc kiến hy sinh kiến chúa cực kỳ quý báu của chúng, để bảo vệ toàn tộc, có thể nói hiện tại tộc kiến nằm trong trạng thái phòng ngự tuyệt đối, mà những nhân loại bọn họ, chỉ có thể bị chuyển đi, đến một nơi xa xôi sống cuộc đời lặp đi lặp lại một ngày, hoặc chờ đợi đáp án của con kiến đực đó.
Nếu thật sự hết cách, cậu chỉ có thể…
Người đang giữ lấy cậu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, khi cậu vừa nảy ra suy nghĩ đó, anh đã túm chặt tay cậu.
Đường Vũ thấp giọng kêu đau.
Cậu chỉ nghĩ đến khả năng đó mà thôi, sao cậu có thể thật sự ở lại làm kiến cái gì đó, nếu thật phải thế, cậu thà sống trong thế giới này cả đời!
Cảm giác đau ở cổ tay giảm dần, Đường Vũ có chút buồn cười, nhưng lại cười không nổi.
“Ngươi có thể đi, mang theo những nhân loại cấp thấp này.”
Đường Vũ không dám tin thở dốc vài cái, “Phải trả giá gì?”
“Để ta xâm nhập ký ức của ngươi.” Kiến đực nói xong, dường như khẳng định Đường Vũ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, trực tiếp đặt hai cọng râu lên người Đường Vũ, chậm rãi dịch lên mặt, cho đến khi chạm hẳn vào huyệt thái dương.
Ian vốn muốn ngăn cản kiến đực lại bị sức mạnh vô hình trói buộc chặt chẽ, chỉ có thể hung tợn nhìn con kiến đực đó, giống như muốn phanh nó ra.
Đường Vũ nhắm mắt lại, bị hai cọng râu lớn như thế chạm vào là kinh nghiệm khủng bố sau này cậu tuyệt không muốn nhớ lại.
Nhưng cậu cảm thấy ký ức của mình vẫn không quan trọng bằng mạng sống, nên trầm mặc chấp nhận yêu cầu của kiến đực.
Cọng râu lạnh lẽo như cái dũa sượt qua mặt cậu, cảm giác đó quá khủng bố, cậu cảm thấy mình sắp nôn ra, thân thể vừa động, hai cọng râu đó liền rời khỏi cậu.
“Đường Vũ.” Con kiến đực đang gọi tên cậu: “Đây không phải là tên của ngươi.”
Đường Vũ nhíu mày, cậu không biết con kiến đực này có ý gì, chỉ thấy đồ án vốn sắp chuyển họ đi bắt đầu tỏa ra ánh sáng dịu hòa.
Năng lượng bên trong đang sôi trào với tốc độ không thể tin nổi.
Năng lượng to lớn như thế, dùng tốc độ vượt xa cả tốc độ ánh sáng, làm Đường Vũ phải tin rằng năng lượng này quả thật có thể mở một thông đạo, truyền tống họ đi.
Những con kiến này vẫn phủ phục dưới đất, sợ hãi nhìn cậu, trong mắt vẫn tràn đầy lửa giận và oán hận khó hiểu.
Đường Vũ thầm nghĩ, không biết người Hyde rốt cuộc đã làm gì mà khiến đàn kiến này oán hận như thế, nhìn hành động của lũ kiến rõ ràng người Hyde cũng không phải là chủng tộc quang minh lỗi lạc gì.
“Đường Vũ, ngươi không muốn làm kiến cái của ta sao?” Con kiến đực đó vẫn chưa nản lòng.
Đường Vũ lắc đầu, đột nhiên, cậu nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn quanh, phát hiện Malak đang ở gần đó, cậu la lên: “Đem người đó đến đây giùm tôi.”
Malak chỉ nhìn cậu một cái, đã biết cậu đang nói ai, lập tức đi về phía tàu vũ trụ.
Mấy phút sau, Malak dùng một tay nhấc một người qua.
Người đó áo quần rách nát, đầu bù tóc rối, có vẻ sau khi bị đánh không được xử lý, rất thảm thiết, chính là học sinh đã nhiều lần hãm hại Đường Vũ.
Sau khi cậu ta bị người của Noah chỉnh cho một trận, giao cho học viện Kenton mang về xử lý, thì vẫn bị nhốt trong phòng giam của tàu vũ trụ, đây là ý của Đường Vũ, để người này cũng hưởng thụ phong cảnh ở đó.
Lúc này, cậu ta bị Malak kéo tới, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết cậu ta nhìn thấy tộc kiến sống sờ sờ, lập tức sinh ra cảm giác không hay.
“Đường Vũ, đồ tiểu nhân, mày ỷ có người chống lưng thì làm mưa làm gió, mày kéo tao ra làm gì, báo tang cho mày hả?”
“Thượng tá, tôi có thể đứng được rồi.” Đường Vũ nhìn người bên cạnh, ý bảo đối phương buông cậu ra trước.
Người đó nhìn cậu một cái thật sâu, ý thức được Đường Vũ không định làm chuyện gì nguy hiểm, mới buông tay.
“Quá tam ba bận.” Đường Vũ nhìn người đó, ánh mắt và ngữ điệu rất bình tĩnh, “Tôi nghĩ ân oán của chúng ta không có cách nào kết thúc tốt nhất, cho nên tôi đã tìm một chỗ tốt cho cậu.”
“Mày nói gì?” Người đó vô thức cảm thấy nguy hiểm.
Đường Vũ cười cười, “Tôi chúc cậu hạnh phúc.” Cậu nói rất thành khẩn, lại khiến người ta không rét mà run.
Người đó vẫn còn mắng bậy không lựa lời, Đường Vũ không để ý nữa, túm dây thừng trói hai tay người đó đẩy đến cạnh tộc kiến, người đó lập tức quỳ trước mặt kiến đực, so với kiến đực to lớn, rõ ràng nhỏ bé rất nhiều.
“Tao đưa cậu ta cho mày, làm kiến cái của mày.”
Cậu vừa nói ra câu này, hiện trường vốn yên tĩnh lại càng thêm tĩnh lặng ghê người.
Rất nhiều học sinh lộ vẻ sợ hãi.
Cho dù biết người đó chính là tên cặn bã từ đầu đến chân, từng làm không ít chuyện xấu, còn luôn bỏ đá xuống giếng lúc người ta khó khăn nhất, để cậu ta đi làm kiến cái sinh sôi kiến con cho kiến đực, cũng coi như hời cho cậu ta.
Nhưng vừa nghĩ đến câu này thốt ra từ miệng Đường Vũ, đã cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Bình thường Đường Vũ luôn có vẻ dễ gần hiền lành, thấu tình đạt lý lại dễ nói chuyện, nhưng không ai ngờ được đắc tội cậu lại có kết cục như thế.
Đặc biệt Đường Vũ vẫn còn mang vẻ hoàn toàn không ghi thù, càng làm người ta run rẩy, không ngờ cậu lại tính sổ tàn nhẫn như thế.
Người đó quỳ trước mặt kiến đực, nghe được câu nói của Đường Vũ, lập tức run rẩy toàn thân, sợ hãi kêu la, sắc mặt tái trắng như giấy, rất nhanh, cậu ta đã biết kêu thét cũng vô dụng, quay sang quỳ dập đầu với Đường Vũ, “Đường Vũ, tôi sai rồi, xin cậu đừng… tôi, bảo tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được, Đường Vũ, Đường Vũ!”
“Tôi không cần cậu làm trâu làm ngựa cho tôi, cậu tiếp tục sống ở nơi xinh đẹp này đi.”
“Đường Vũ, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa, sau này tôi không dám nữa đâu! Đừng bỏ tôi lại…” Người đó sợ hãi nhưng vẫn ký thác hết tất cả hy vọng lên người Đường Vũ.
Đường Vũ không nhìn cậu ta nữa, trong mắt cậu, người đó bây giờ đã biến thành một con kiến, cậu ngẩng đầu, nhìn kiến đực cao lớn, nói: “Đã đến giờ, tao hy vọng lần sau mở mắt, chúng tao có thể rời khỏi nơi này, hy vọng mày đừng nuốt lời.”
“Chúc ngươi may mắn.”
Từ cuối cùng bị kéo cực dài cực thấp, Đường Vũ nhìn thế giới trước mắt bắt đầu uốn éo, xoay chuyển.
Cậu âm thầm đếm, còn ba giây.
Sau khi đưa người đến cạnh Đường Vũ, Malak luôn đứng đó đột nhiên phát lực, xách Đường Vũ, ném ra ngoài.
Hai giây.
Đường Vũ tiếp cận không gian uốn khúc do kiến đực tạo ra, vươn tay về phía cái thứ màu vàng giống túi nang, dù nó đã không còn chảy ra dịch nữa, nhưng vẫn đang run rẩy.
Một giây.
Trong ánh mắt khó hiểu của tất cả tộc kiến, Đường Vũ túm lấy một chỗ thô như cổ người, hung tợn giật ra!
Thời không xoay chuyển.