Đã xảy ra cái gì?
~^7777cl20?)=[469%=11947!*@ Light.raito44 @!?:dy,&sa~=48[!qlxzku
Tại sao lại như vậy?
Vô số vấn đề nối tiếp nhau mà đến, Đường Vũ sắp phát điên lên rồi.
“Các cậu sao vậy? Không phải đã nói hôm nay đi thăm dò thế giới bên ngoài sao? Sao các cậu…” Đường Vũ đè nén khát vọng muốn gào ra, chỉ học sinh đang nằm sấp dưới đất không dám động đậy, nói: “Còn nằm ở đây làm gì nữa!”
Những người đó trở nên khủng hoảng khi Đường Vũ la lên như vậy, nhất loạt dùng ánh mắt khẩn cầu cậu đừng nói nữa!
Từ sau khi tỉnh lại Đường Vũ đã cảm thấy tất cả quá quái dị, vì trừ cậu ra, biểu hiện của tất cả những người khác cùng với các sự kiện khách quan phát sinh, đều khiến cậu có cảm giác quen thuộc rợn tóc gáy, dường như tất cả đã trở lại ngày hôm qua, giống như tua lại một đoạn phim.
Nhưng không thể nào!
“Phùng Dương.” Đường Vũ chuyển qua hỏi người bạn tốt nhất, đáng tin nhất của cậu, “Các cậu rốt cuộc bị sao vậy? Tối qua cậu về từ hồi nào, còn Ma…”
Không đợi cậu nói xong, đã cảm thấy đầu bị người ôm.
Phùng Dương tiến tới ôm đầu Đường Vũ, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, Đường Vũ, tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ, yên lặng đi…”
“Tôi không…”
Phùng Dương bắt đầu nhẹ lắc lư cơ thể theo quy luật, an ủi Đường Vũ, giống như người mẹ đang dỗ đứa con ngủ.
Đường Vũ đáng thương, nhất định là do bị cảnh tượng máu tanh mấy ngày nay và va chạm mãnh liệt tối qua làm cho đầu óc bị hư, hoặc đã mất lý trí rồi…
Đường Vũ chậm rãi bình tĩnh lại, cho dù trong lòng có một ngàn một vạn nghi vấn, nhưng hiển nhiên cậu hỏi gì cũng không có ai trả lời, cũng không ai cho cậu nói.
Cậu bắt đầu tự an ủi mình, nhất định là đám người này đã âm thâm tổ chức tiệc huồng hoan sau lưng cậu để trêu chọc cậu, bà nó bây giờ đã bắt đầu cuồng hoan rồi sao?! Dù sao cũng phải hú một tiếng chứ!
Qua rất lâu, Phùng Dương mới buông Đường Vũ ra.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người tới cho bọn họ biết tàu vũ trụ đang được kiểm tra từng phòng một, họ có thể tìm một chỗ ngồi trước.
Sau đó, Đường Vũ cùng những người này dọn ra mấy cái ghế, ngồi xuống.
Lúc này Đường Vũ đã thật sự bình tĩnh lại.
Có thể xác định một điều, đây tuyệt đối không phải là tiệc cuồng hoan trọng sinh gì.
Vì không có ai sẽ vì cuồng hoan, mà cực khổ làm loạn hết những bài trí chỉnh tề, hoặc đem giấu đi những thức ăn đã tìm đến.
Có giáo viên chạy qua, bảo bọn họ tìm kiếm tất cả thức ăn, chất vào với nhau, bảo họ cùng nhau giám sát, không cho phép bất cứ ai ăn vụn.
Khi Đường Vũ nhìn thấy đống thức ăn được chất xong, cậu thấy cây kẹo đường hình núm vú quen thuộc đó.
Đường Vũ vỗ trán, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Nhân lúc không có ai chú ý đến mình, Đường Vũ đi lung tung khắp nơi, phát hiện rất nhiều việc tương tự như cậu đã biết, giờ cậu chỉ như đang làm lại những gì hôm qua đã làm.
Lúc gần bốn rưỡi, cậu vỗ vai Phùng Dương, nói: “Malak về rồi, đang ở kho cơ giáp.”
“Cái gì? Sao cậu biết?” Phùng Dương bán tin bán nghi, “Lẽ nào máy liên lạc của cậu có thể dùng?”
“Đi xem cùng với tôi sẽ biết ngay.”
Lúc dẫn Phùng Dương đến kho cơ giáp, đúng lúc thấy có các học sinh khác dẫn giáo viên đi về hướng đó, nói: “Em thấy một chùm sáng, nhưng không dám mở ra.”
“Em làm rất tốt.” Diran vỗ vai học sinh đó.
Đối tượng được giáo viên khen ngợi đã thay đổi, ngay hôm qua, người Diran khen ngợi là cậu, Đường Vũ thầm nghĩ.
Thời gian không khác cậu đã dự tính, hơn bốn giờ một chút, bên ngoài kho cơ giáp truyền đến tiếng gõ trầm nặng, tiếp theo là âm thanh của Malak vang lên: “Bên trong có người không?”
“Malak!” Người đầu tiên phản ứng, vẫn là Phùng Dương.
“Phùng Dương? Cậu sao rồi, có bị thương không?”
“Tôi không sao, cậu __ Đường Vũ mọi người cùng các giáo viên đều đang ở đây, bên ngoài ra sao rồi?”
“Không nói rõ được, cậu mở cửa trước đã.”
Cuộc đối thoại cũng không sai lệch gì.
Đường Vũ đứng bên cạnh, giống như người bàng quan xem kịch, không nói một lời.
Rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào.
Tại sao thời gian lại thụt lùi?
Đúng, sau khi vô số sự việc quen thuộc diễn ra, Đường Vũ không thể không thừa nhận một chuyện “phản khoa học, phản nhân loại” vô cùng quái dị lật đổ tất cả nhận thức của cậu, thời gian đã trở về hôm qua.
Những lời Malak sẽ nói sau đó, Đường Vũ gần như có thể thuật lại hết, không sai lệch gì so với hôm qua.
Chỗ Đường Vũ không cách nào hiểu nổi, là thời gian thật sự hoàn nguyên về hôm qua, vậy tại sao thời gian của cậu lại vẫn trôi đi? Tại sao cậu lại có ký ức của ngày hôm trước?
Mà bất kể cậu nhắc nhở thế nào, những người khác cũng hoàn toàn không có ấn tượng, cho rằng đây chính là ngày đầu tiên họ phá được vách ngăn rơi xuống hành tinh không người.
Sau khi loại trừ khả năng bị bóng đè, Đường Vũ bắt đầu tìm kiếm đáp án.
Hầu như cậu đã quan sát hết một lượt những người cậu có thể nhìn thấy trên tàu vũ trụ, không có bất cứ dị thường nào, tất cả mọi người đều hưng phấn vì cuối cùng đã thoát khỏi nơi đáng chết đó, hơn nữa còn thảo luận sau khi liên hệ được với ngoại giới thì sẽ tổ chức một bữa cuồng hoan trọng sinh.
Giống hệt hôm qua.
“Này, Đường Vũ, cậu sao vậy, làm gì mất hồn mất vía thế?” Finci đi đến từ trước mặt cười nói.
“Tôi gặp một chuyện kỳ quái.”
“Mau nói nghe thử, tôi thích nghe chuyện kỳ quái.”
“Nói ra cậu cũng không tin.”
“Tôi tin tôi tin, mau nói đi!”
Ngay cả Phùng Dương cũng không tin lời quỷ của cậu nói, lẽ nào Finci sẽ tin hay sao.
Chẳng qua vẫn ôm tâm trạng thử xem sao, thầm nghĩ dù sao cũng không biết nên làm thế nào, không bằng cứ kể cho đối phương như truyện vui vậy.
Đường Vũ nói lại chuyện cậu đã trải qua ngày hôm nay.
Finci ôm một cái hộp bự cao bằng một người, nhưng không chê mệt chút nào, yên tĩnh lắng nghe Đường Vũ nói xong.
“Cậu cảm thấy tôi đang nằm mơ sao?”
Phản ứng của Finci quá ngoài dự liệu, thần sắc nghiêm trọng hơn ngày thường, Đường Vũ chưa từng thấy qua cậu ta nghiêm túc như thế.
Lẽ nào Finci biết cái gì sao?
Ngay khi Đường Vũ cảm thấy có lẽ có thể đạt được đầu mối gì đó từ chỗ Finci, trên gương mặt mọc mấy nốt tàn nhang của thiếu niên đối diện bỗng bùng ra nụ cười.
Được, lại xem như cậu đang kể truyện cười, Đường Vũ nghĩ.
Đường Vũ trở về khu sinh hoạt, chuẩn bị giúp mọi người làm chút gì đó, Finci sau lưng vẫn đang cười.
“Trò cười này quá dóc, lần này đừng mong tôi sẽ tin cậu.”
“Câm miệng đi Finci.” Đường Vũ lầm bầm.
“Nè, trước đó tôi gặp phó hạm trưởng, cô ta cực đẹp, nếu ngày mai cậu vẫn gặp tôi ngày hôm nay, nhất định phải nhắc tôi rửa sạch chất ói trên đầu, như vậy tôi có thể bắt chuyện với cô ấy…”
Giúp giáo viên đút thức ăn cho tất cả những người bị thương xong, Đường Vũ trở về khu nghỉ ngơi, không ngoài dự liệu Phùng Dương vẫn chưa trở về.
Chín giờ, cậu lại vô thức nhìn cổ tay trái, tất cả suy đoán đều phải chờ kết quả ngày mai thôi.
Đường Vũ nằm trên giường không buồn ngủ chút nào, bèn dậy đến chỗ những người bị thương đang nghỉ ngơi.
“Đường Vũ?” Diran đang bận rộn không ngừng thấy Đường Vũ, phủi tay nói: “Ngày mai mới đến phiên em trực đêm, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Không cần, em không ngủ được, để em đến giúp.”
Những người bị thương thuộc đội hộ vệ sau khi được cứu về và trải qua trị liệu cường lực đều đã giữ được tính mạng, nhưng những bộ phận bị hủy hoại chỉ có thể dùng sinh vật mô phỏng, chẳng qua nghe nói vật mô phỏng cao cấp đó dùng rất giống đồ thật, sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường.
Đường Vũ đổi thuốc cho những người bị thương, rảnh rỗi thì nói đùa với họ, rất nhanh đã đến sáng sớm.
Nhìn giờ đã sắp sang ngày hôm sau, trái tim luôn treo cao của Đường Vũ mới hạ xuống.
Cái cậu để ý nhất, không phải là cậu đã trải qua hôm nay rồi, mà là mỗi một ngày sau này đều sẽ lặp lại, may mà…
Nhưng còn chưa đợi cậu kịp vui mừng, cậu đã cảm thấy một đợt lay động kịch liệt, sau đó tất cả mọi thứ trong tầm mắt, bao gồm vật thể và người, đều vặn vẹo như tranh trừu tượng.
Âm thanh của mọi người cũng giống tiếng quái vật phát ra cực kỳ chậm.
Quá mức khủng bố mà!
Đường Vũ bỗng mở banh mắt ra, tim đập nhanh dị thường.
Một tiếng “rầm”, làm trái tim đang đập mãnh liệt suýt ngừng lại.
Cậu lại nhìn thấy tấm biển chỉ dẫn lối thoát hiểm đó rớt xuống!
Tiếp tục như thế, cho dù mọi người không nghĩ cậu bị bệnh thần kinh, cậu cũng sẽ điên, cậu nhất định phải làm rõ chuyện này là gì!
Hơn nữa, trực giác cho cậu biết, cậu không thể tiếp tục ở lại trên tàu vũ trụ này, nơi này sẽ không giúp ích gì được cho tình trạng trước mắt.
Đường Vũ không quay đầu đẩy Phùng Dương đang định kéo tay mình ra, nói “nơi này rất an toàn”, rồi đứng dậy ra ngoài.
Cậu đang đi về phía kho cơ giáp, tất cả mọi người thấy cậu bước nhanh như sao băng đều lộ vẻ “thằng này điên rồi”.
Đường Vũ không quan tâm được nhiều như thế.
Nếu chỉ là lặp lại ngày hôm trước, cậu còn có thể an ủi mình có lẽ là mơ.
Nhưng nếu sau này mỗi ngày đều phải sống trong ngày hôm đó, cậu không thể tự lừa mình dối người.
Cậu phải ra ngoài, làm rõ chuyện này, sau đó nói với những người khác.
Đến kho cơ giáp, Đường Vũ chần chừ một lúc, dù sao hai ngày trước cậu còn chưa từng đi ra thế giới bên ngoài, nhưng sau khi chần chừ, cậu vẫn kiên quyết mở chìa khóa khẩn cấp.
Giây tiếp theo, một luồng gió ấm áp thổi lên người cậu.
Ánh sáng mãnh liệt khiến Đường Vũ híp mắt.
Không khí quá trong trẻo, dường như còn lan tỏa hương hoa nhàn nhạt, Đường Vũ liền cảm thấy huyết dịch toàn thân như được gột tẩy.
Đường Vũ vụng về tì lên vách ngoài kho cơ giáp, sau đó nhảy xuống.
Sau khi đứng lên từ mặt đất mềm mại, Đường Vũ liền ngẩn người chẳng thể động đậy.
Thế giới xuất hiện trước mặt cậu, to lớn mà tốt đẹp, quả thật như tiên cảnh nhân gian.
Dãy núi cao thấp không bằng, xa xa là vùng xanh ngát mênh mông, ở gần phủ đầy cỏ xanh và hoa cỏ không biết tên, khi gió mát lướt qua, giống như sóng gợn lướt qua vùng hoa cỏ.
Xúc cảm dưới tay chân thật như thế, nước cỏ mát trong hơi chát dường như còn giúp mang đến tâm trạng vui vẻ nhảy nhót, tranh nhau truyền lên người Đường Vũ.
Đường Vũ nín thở, chậm rãi cúi đầu, nhìn lòng bàn tay túm chặt một nhúm cỏ xanh vì quá khẩn trương, đó là thật.
Liên bang phát triển đến nay, vì khoa học kỹ thuật phát triển cao, cho nên tất cả những hành tinh cư trú được đều bị khoa học kỹ thuật phủ kín, thực vật đã sớm trở thành những đồ trang trí xa xỉ, chỉ có tinh cầu giàu có phú túc như Kenton, hành tinh mẹ mới có thể sử dụng một lượng lớn thực vật để tô điểm hoàn cảnh, nhưng đó dù sao chỉ là một vùng nhỏ trên tinh cầu rộng lớn.
Thực vật màu xanh nơi này nhiều và đẹp như thế, cho dù là thảo nguyên xinh đẹp nhất trên trái đất, cũng không đẹp bằng một nửa.
Đường Vũ trầm mê trong đó, tư duy cũng có vẻ nhảy nhót theo, như có thể theo gió bay đi, thậm chí nhìn dòng suối trong vắt trước mặt, rong rêu ẩn dưới màn nước xanh lục trong vắt cũng đung đưa theo dòng nước.
Nơi này thật sự quá đẹp, cậu quả thật không muốn động đậy, không bằng cứ sống ở đây mãi mãi như thế…
“Ôi! Chỗ này quá đẹp, đây là đâu?”
Một tiếng cảm thán vang dội kéo tư duy đang trôi xa của Đường Vũ về, Đường Vũ mở banh mắt ra, trên mặt vẫn là vẻ ngẩn ngơ.
Vừa rồi cậu bị sao vậy?
Nó giống như lần đầu tiên cậu vào khoang điều khiển cơ giáp, lúc chìm vào trong dịch cảm ứng tinh thần lực, cảm giác tốt đẹp đến mức làm người ta trầm mê.
Nhưng nơi này không có dịch cảm ứng.
Đường Vũ vỗ mông đứng lên, nhìn xung quanh.
Người vừa kêu lớn nhảy xuống tàu vũ trụ, chính là Finci.
Đường Vũ có thể cảm giác được lúc nhảy xuống, Finci cũng ngẩn người một chút giống cậu, sau đó nhanh chóng hồi phục tỉnh táo.
“Đường Vũ, tôi phát hiện rồi nha, lá gan cậu thật lớn, cậu có biết người bên trong đều bùng nổ rồi không.” Finci vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa nói.
Chẳng phải gan cậu lớn, chỉ là cậu biết nơi này không có nguy hiểm mà thôi!
Đường Vũ nói: “Tôi sẽ xin lỗi họ.” Nếu ngày mai họ còn nhớ chuyện này.
“Cậu đang làm gì?” Finci nhìn Đường Vũ đang dùng tay chọt tới chọt lui.
“Đang phân biệt phương hướng.”
“Cậu không có thiết bị, làm sao nhìn phương hướng?” Finci hiếu kỳ hỏi.
“Căn cứ theo phân bố sinh trưởng của thực vật.” Đường Vũ xác định phương hướng xong, nhấc chân đi.
“Nè nè, cậu muốn đi đâu vậy?” Finci theo sau hỏi.
“Tôi muốn đi tìm Malak.” Đường Vũ dừng bước, lộ vẻ kinh ngạc, hướng gió ở đây…
Rất nhanh, cậu quay đầu nhìn Finci một cái, cậu nhớ Malak nói khi rơi xuống nơi này cơ giáp đều mất hết động lực, cũng không rõ nguyên nhân, cậu kéo Finci lại: “Đúng lúc có thể dùng đến cậu, đi với tôi.”
Cậu sẽ tìm Malak, sau đó căn cứ theo suy đoán của Malak, đi tìm thượng tá, nói lại với thượng tá chuyện cậu đã gặp, đây là biện pháp duy nhất cậu có thể nghĩ đến.
Cậu có tự tin, nếu kể lại những chuyện kỳ lạ cậu đã gặp cho thượng tá, đối phương nhất định sẽ tin cậu.