“Học viên bổ khuyết, trong một tiếng sẽ có người đến cứu chúng ta, tiếp tục kiên trì!”
mdvr81skea~)5274/*$}93@ Lightraito @foou64tw)~697]$#53oh32
Anh túm chặt cái dù, cố gắng không cho một tia lạnh lẽo nào len vào, nhưng thứ này vốn đã không có nhiệt độ, bất kể thế nào cũng chẳng giúp đỡ được bao nhiêu.
Ian nghe tiếng tim mình đang đập thình thịch dữ tợn trong gió mạnh, chỉ cảm thấy vô lực.
Bản thân anh có lực sinh mạng ngoan cường, mà lực sinh mạng của học viên bổ khuyết thì lại leo lắt sắp tàn.
Đột nhiên, dường như Ian nghĩ ra chủ ý gì, mở dù ra, để lộ thân thể co ro của Đường Vũ.
Ian nhanh chóng ngồi cạnh đối phương, cởi hết toàn bộ y phục trên người mình, phủ lên cho Đường Vũ, sau đó, do dự một chút, kéo người vào vòng ôm của mình, cuối cùng, dùng dù bao kín cả hai.
Người Đường Vũ lạnh như cục băng, nhiệt độ tiếp cận khiến anh cũng cảm thấy quá lạnh.
Nhưng dường như nhiệt độ không còn tiếp tục hạ nữa.
Ian cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh đưa tay ra, kéo đối phương lên chân mình, còn cởi hết hút áo đồng phục của đối phương, dán sát thân thể người đó vào người mình.
Thân thể tiếp xúc không có ngăn cách, lúc này Ian cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương đang chậm rãi tăng lên, cuối cùng cũng yên tâm được một chút.
Anh duỗi tay ra, mạnh bạo ôm đối phương vào lòng, cúi đầu, lắng nghe hô hấp dần bắt đầu có quy luật của đối phương, cái tâm trạng không chịu khống chế kia bây giờ mới chậm rãi lắng xuống.
“Đường Vũ.” Anh nghe thấy giọng mình hơn khàn, cũng không biết là do căng thẳng quá độ trước đó, hay vì cái gì khác.
Phần mặt hơi ngứa, anh cảm thấy hình như Đường Vũ đang cố mở mắt ra.
“Cậu sẽ không có chuyện gì.”
“Tôi còn chưa chết sao…” Tiếng đối phương rất nhẹ, miệng cũng không khép kín được chắc vì bị đông cứng, lời nói không rõ ràng, dường như mới vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
Toàn thân Đường Vũ không có cảm giác gì, chỉ có thể lắng nghe âm thanh, âm thanh đó nhẹ nhàng phiêu phiêu không biết từ đâu đến, giống như đang nằm mơ.
Qua một lát, cậu nghe ra được âm thanh gọi tên mình rất quen tai, liền cảm thấy quái lạ.
Thượng tá luôn gọi cậu là “học viên bổ khuyết”, “học viên bổ khuyết”, chưa từng gọi tên cậu.
Chắc không phải thật sự là nằm mơ chứ, thượng tá đang gọi cậu sao?
“Cậu chưa chết.” Nghe Đường Vũ nói mấy lời vô dụng, Ian hiếm khi không làm lơ, mà nói tiếp, “Cậu còn sống khỏe mạnh, sẽ nhanh chóng có người đến cứu cậu.”
“Anh đã cứu tôi rồi, thượng tá.”
“Đúng vậy, cũng suýt hại chết cậu.”
Đường Vũ cảm thấy kỳ quái, ngữ khí của thượng tá không giống bình thường lắm.
Trong ấn tượng của cậu, đối phương luôn lạnh nhạt, cho dù có lúc cũng rất dễ ở chung, nhưng chưa từng biểu hiện cảm giác như “dịu dàng”, cậu không khỏi hoài nghi, cậu thật sự còn chưa chết sao?
“Sao anh có thể hại chết tôi.” Với tính cách của Đường Vũ, cậu đã xém nói “anh đừng đùa tôi”, nhưng cậu cảm thấy bầu không khí bây giờ không thích hợp nói câu đó, “Nếu anh hại chết tôi, tôi cũng sẽ không trách anh.”
Đường Vũ lại quên dùng kính ngữ, nhưng Ian không để ý.
Anh bắt đầu thích đối phương nói chuyện với mình.
Tuy có lúc, anh cảm thấy học viên bổ khuyết quá ồn ào, thích nói những lời hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng vẫn cứ tỏ vẻ rất vui.
Chẳng qua bây giờ anh lại rất hưởng thụ.
Ian cũng tự khó hiểu với chính bản thân mình.
Anh đang đợi Đường Vũ nói tiếp, nhưng nửa phút trôi quá, đối phương cũng không nói thêm nửa chữ, anh rất sợ đối phương sẽ ngủ, như vậy nhiệt độ không cách nào duy trì, sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Đường Vũ, tùy tiện nói gì đi, đừng ngủ.”
Tốc độ phản ứng của đối phương trở nên cực kỳ chậm vì đông lạnh, qua một lát, học viên bổ khuyết luôn tỏ vẻ vô cùng phục tùng anh mới cử động một chút, rất nhanh, giọng nói vô lực rầu rĩ vang lên: “Tôi sẽ bị đông rớt tứ chi sao? Sau đó cắt chi?”
“Không đâu.” Đối với vấn đề không có não của đối phương, Ian cực kỳ kiên nhẫn trả lời, “Kỹ thuật của liên bang đã giải quyết được vấn đề đông lạnh cắt chi từ lâu rồi.”
“Vậy sao… kỹ thật phát triển như vậy thật tốt, lúc tôi còn nhỏ, mùa đông chơi ở ngoài trời, mẹ nói nếu không bọc kín lỗ tai, sẽ bị đông hư.”
Thân thể Đường Vũ dần có một chút cảm giác, cậu cảm thấy dường như mình bị cái gì quấn lấy, mà sau khi cậu nói câu đó, sức lực đang quấn càng lớn hơn.
Ian siết chặt cánh tay, tâm trạng rất phức tạp. Anh vẫn biết Đường Vũ có chỗ đặc biệt, chỉ là chưa từng đâm thủng. Nhưng câu nói vừa rồi lại khiến anh bắt đầu nghi ngờ thân thế của Đường Vũ.
Theo anh biết, hành tinh nhân tạo mà Đường Vũ sống không có mùa đông, nhiệt độ cũng không thể nào hạ đến mức sẽ đông lạnh hư tai.
Hai hành tinh có nhiệt độ thấp nhất Hick Đường Vũ đều đã từng đến, mà vừa khéo là anh luôn có mặt tại đó, từ biểu hiện của Đường Vũ cho thấy, cậu không thể thuộc về bất cứ hành tinh nào trong đó.
Vậy thì, Đường Vũ rốt cuộc là ai? Cậu thật sự đến từ hành tinh nhân tạo kia sao?
Đè nén nghi vấn mới nổi lên, Ian không muốn xoắn lấy vấn đề đó vào lúc này, thế là chỉ an ủi đối phương: “Lỗ tai cậu vẫn còn.”
“Lẽ nào bị đông tê rồi? Tôi không cảm thấy được.” Đại khái còn chưa bị đông đến thần trí không rõ, giọng Đường Vũ hơi hốt hoảng, dường như thật sự sợ lỗ tai mình sẽ bị rớt xuống.
Không gian bị cái dù bao kín chỉ toàn một màu đen, Ian ngẩng đầu lên, lại cúi đầu xuống, tìm được chính xác lỗ tai của Đường Vũ, ghé vào tai đối phương thấp giọng nói: “Tin tôi, học viên bổ khuyết, chúng vẫn còn.’
Anh cảm thấy người trong lòng đột nhiên run lên, sau đó lật tay ôm chặt lấy mình.
Thân thể hai người lập tức dán sát thân mật không kẽ hở.
Ba mươi mốt năm nay, lần đầu tiên thượng tá Ian Clermont cảm giác được một thứ có tên là dục vọng cuộn trào mãnh liệt tập kích toàn thân anh.
“Nếu anh đã nói chúng còn đó, vậy thì còn đó, dù tôi không cảm thấy được.”
Người vừa nhào vào lòng Ian đã không còn tỉnh táo, gần như vẫn chưa ý thức được mình đang ôm cái gì, cọ vào nơi khá ấm áp làm cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái, thấp giọng nói, thậm chí còn lộ ra chút ỷ lại không dễ phát giác.
Hô hấp của Ian bắt đầu trở nên gấp rút, âm giọng cũng khàn lên không thể khống chế, nói: “Cảm ơn cậu đã tin tưởng.”
“Tôi còn một vấn đề, rất lo lắng.”
“Vấn đề gì.”
“Mũi của tôi còn không?” Sự kinh hoảng ban đầu đã qua, Đường Vũ đã có tâm trạng để đùa.
Đường Vũ nói xong, liền cảm thấy đầu bị người nâng lên, nhưng xung quanh quá tối, cậu không thấy được gì cả.
Sau đó, cậu cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào mũi mình.
Nhưng vì toàn thân tê dại, cậu biết có thứ gì đang chạm vào mình, mà không thể đoán được đó là gì.
Chậm rãi, có thể cảm thấy ấm áp.
Sau đó nơi ấm áp dời lên môi cậu, cọ nhẹ.
Xúc cảm đó khiến lòng cậu có một cảm giác kỳ dị, nhưng rất nhanh, cậu tự cười nhạo mình, nhất định là nghĩ quá nhiều, mấy thứ ảo tưởng đúng là không có biên giới!
“Mũi cậu vẫn còn, miệng cũng hoàn hảo không tổn thương.”
Giọng của đối phương cực thấp, dường như đang đè nén gì đó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Đường Vũ cảm thấy không còn quá tệ nữa, ngón tay đã có thể động, tuy vẫn không giống như của mình.
Khi thở cũng có thể cảm giác được mũi đau xót. Trên mặt cũng cảm giác được có hơi nóng phả lên, nhưng cậu không muốn suy nghĩ sâu thêm tại sao hơi thở của đối phương lại ở gần mình như thế.
Đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, vì thượng tá không cho cậu ngủ, cậu mới cố giữ một chút thần trí không ngừng nói chuyện.
Ian nghe thấy âm thanh bên ngoài, hít sâu mấy cái, trong bóng tối cài lại quần áo cho Đường Vũ, nhẹ vỗ đối phương, nói: “Cậu có thể ngủ rồi, học viên bổ khuyết.”
Câu này giống như một câu ma chú, sau khi nghe thấy, Đường Vũ liền an tâm ngủ.
Cậu biết, mình an toàn rồi.
Khi cái dù to lớn được vén ra, tất cả những binh lính đến ứng cứu đều chấn động, họ nhìn thấy thượng tá của mình đang để trần thân trên, ôm một thiếu niên, mà áo của anh đều phủ lên người thiếu niên.
Đối với sự kinh ngạc của mọi người, Ian làm như không thấy, ôm Đường Vũ đứng lên, nhanh chóng lại gần xe bay, nhảy lên đó.
Kim xử lý các chuyện rườm rà phức tạp ở căn cứ, lúc này đang ngồi ở phòng làm việc, ngẩn người nhìn một thứ giống như máy cảnh báo.
Trên đó hiển thị giá trị cao nhất là 240.
Đó chính là hệ thống giám thị viễn trình của máy giám thị cảnh báo về tinh thần lực của Ian.
Mức độ dao động đạt đến 240, gần như vượt qua cực hạn nhân loại có thể thừa nhận, hắn chưa từng nghe qua bất cứ ai có tinh thần lực lên cao đến mức này.
Hắn luôn biết, tất cả người điều khiển của gia tộc Clermont đều không tránh khỏi vấn đề có tinh thần lực dao động khác thường, hơn nữa giá trị dao động cao hơn người bình thường, nhưng lần này hắn mới ý thức được, cái gọi là cao, sẽ cao đến trình độ nào.
Hai lần trước giá trị dao động tinh thần lực của thượng tá Clermont chẳng qua chỉ vượt qua mức cảnh báo, mà lần này trực tiếp đạt đến ranh giới trị số kiểm tra – 240!
Hắn không biết có nên báo chuyện này lên không.
Phải biết rằng, tinh thần lực dao động bất thường, đại biểu thượng tá có thể không còn thích hợp lên chiến trường nữa, có lẽ liên bang sẽ suy nghĩ đến việc tiến hành can dự tâm lý với anh, khiến anh vứt bỏ tất cả những gánh nặng sẽ dẫn đến dao động bất thường.
Kim cực kỳ bài xích chuyện này, hắn cho rằng đây là cách làm phản nhân quyền.
Hắn quyết định tiếp tục quan sát, trừ khi xác định có hại với thượng tá, nếu không sẽ không báo lên.
Đường Vũ mở mắt ra, người đầu tiên cậu thấy chính là Phùng Dương với mái tóc rối tung và hai vành mắt đen thui.
“Lông Cừu? Cậu khỏi bệnh rồi hả?” Đường Vũ muốn ngồi dậy, nhưng hơi cử động một chút đã phát hiện toàn thân bị một dạng kim loại mềm mại bao kín, mỗi tế bào trên người đều có cảm giác đau nhói.
“Này cậu đừng động chứ! Cậu còn đang được trị liệu đó!”
Đường Vũ nhìn Phùng Dương một cái, lại nhìn thiết bị lỳ lạ trên người mình, ký ức dần ùa về, từ từ nhớ lại từng chuyện đã diễn ra sau khi bị bắt đi.
“Cậu không sao chứ?” Đường Vũ hỏi.
“Tôi không sao, người bị bắt đi dạng gì cũng có, không phải chỉ chọn những người giỏi nhất, cho nên mọi người đều cảm thấy bọn họ rất kỳ lạ.” Phùng Dương khó hiểu.
Theo lý mà nói, lẽ nào không nên đợi sau khi thi đấu của các khoa hoàn tất rồi, chọn hai người đứng đầu mà bắt sao?
“Còn nữa.” Phùng Dương nói, “Ngọc năng lượng bảo vệ trong túi cậu vỡ rồi.”
Đường Vũ nhớ đến cú tấn công cậu gặp phải khi bị cuốn ra khỏi máy phi hành, chắc là miếng ngọc bội đó đã chống đỡ tổn thương cho cậu.
Miếng ngọc năng lượng đó cậu được một nữ sinh tặng cho trước khi đi, không ngờ lại cứu cậu một mạng!
Xem ra nhân duyên tốt cũng rất quan trọng.
Đường Vũ tiếp tục hồi tưởng, lại nhớ đến lời Ken nói, đột nhiên nghĩ ra, lẽ nào Ken chỉ muốn bắt trình tự viên, những người khác chỉ để nhằm xáo trộn suy đoán?
Không ngờ người đồng đội phối hợp rất tốt trong cuộc thi trước đó, lại làm ra chuyện kia, không biết thượng tá có xử hắn chưa!
May mà mình đã được cứu về…
Nghĩ đến đây, không tránh khỏi nhớ đến thượng tá đã cứu mình.
“Thượng tá Clermont đâu?”
“Ồ, mở mắt ra đã nhớ anh ta rồi?” Phùng Dương nói đầy quái gở.
Khó trách cậu ta tức giận, ai bảo cậu ta nghe nói khi ôm Đường Vũ, Ian không mặc gì hết.
Dù là ai nghe thế, cũng sẽ thù địch Đường Vũ!
Chẳng qua hiện tại cậu vẫn không rõ, rốt cuộc cậu ngưỡng mộ Đường Vũ hơn, hay ghen tỵ nhiều hơn.
“Anh ta đã cứu tôi, anh ta không có chuyện gì chứ?” Trời lạnh như vậy, cậu còn bị đông lạnh đến thần trí không rõ, thượng tá cho dù có chịu lạnh giỏi thế nào, thì cũng không thể không có chuyện gì nhỉ!
“Đừng quan tâm lung tung, anh ta mạnh hơn cậu nghĩ nhiều.” Phùng Dương trợn mắt nhìn Đường Vũ, “Sao cậu lại không cẩn thận thế hả, khắp sân đấu có trên ngàn người, cậu lại để bị bắt đi!”
Phùng Dương nói đầy bất thiện, nhưng Đường Vũ cũng biết Phùng Dương chỉ đang quan tâm mình thôi.
Không cho Phùng Dương biết chuyện Ken cố ý bắt mình, Đường Vũ không muốn đối phương lo lắng, cậu chỉ đùa: “Đại khái là do tôi nhẹ, dễ bắt hơn.”
“Lúc này cậu còn đùa được!”
“Thượng tá thật sự không sao hả?”
“Không sao không sao!” Phùng Dương trợn trắng mắt: “Còn là do anh ta ôm cậu đã hấp hối về đó, cậu nói xem anh ta có thể có chuyện gì chứ?”
Nghe đến đây, Đường Vũ mới thật sự yên lòng.
“Kết quả cuộc đấu thế nào?”
“Cậu đứng đầu.”
“Cái gì?!” Đường Vũ không bình tĩnh nổi nữa: “Vậy người 55% kia đâu!”
“Cậu ta bị bắt đi rồi.” Phùng Dương khó chịu nói: “Hơn nữa cậu ta đưa ra mười cách tính, có hai cách không thông qua, cho dù không bị bắt thì cũng không cao điểm bằng cậu.”
Đường Vũ không dám nói tiếp.
Cậu chỉ muốn lấy được thành tích tốt, nhưng tuyệt đối không có ý định giành quán quân.
Đường Vũ không nói chuyện, không có nghĩa là Phùng Dương sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu, người đó giống như cuối cùng cũng tìm được đề tài có thể lải nhải, miệng lại không ngậm được nữa, “Tôi đã bảo cậu nhàn nhã chút kín đáo chút bảo cậu đừng biểu hiện quá đột xuất, cậu đều xem như gió thoảng qua tai hả!”
Hai tay Đường Vũ không cách nào cử động, nếu không lúc này nhất định đã bịt lỗ tai lại.
“Cậu không biết đề bài đó người bình thường chỉ biết năm loại hả, cậu tính thêm hai loại là được rồi, kết quả cậu lại tính thêm năm loại!”
Nói miết nói mãi, Phùng Dương lại tức giận, hung tợn đẩy đầu Đường Vũ nói: “Sao cậu không dứt khoát bị bắt đi luôn đi!”
“Được rồi, đừng giận nữa.” Đường Vũ cố gắng nghiêng đầu đi, để mình không bị chỉ vào đầu nữa: “Chuyện đến nước này, tôi cũng hết cách rồi.”
Cậu đã khiêm tốn chỉ đưa ra mười đáp án, ai biết lại vượt mục tiêu chứ!
Hai người đang tranh cãi trong phòng bệnh, thì nghe có người muốn vào thăm.
Mời người đó vào, Đường Vũ kinh ngạc phát hiện, chính là Abner!
Lẽ nào đến để mang cậu đi sao? Ném cậu vào viện nghiên cứu?