“Trung tướng Cao Mộc, cách cửa ra.” Ian nói xong, liền móc ra một quả bom mini giống như con chip trong túi áo, dán lên khe cửa.
zf60ue19ze#^srqcap{#6845tp@ Light-Raito44 @7[*esgkaj643111ztiv2
Cao Mộc từ trong bước ra.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Sau khi ra ngoài, Ian dẫn Cao Mộc rời khỏi căn phòng đó ngay, mà Cao Mộc đi theo sau lưng anh lại đột nhiên kéo anh lại, nói: “Tôi biết một lối đi bí mật, đi theo tôi.”
Ian lập tức dừng bước: “Lối đi bí mật?”
Anh nhíu mày, trung tướng Cao Mộc bị bắt tới, sao có thể biết lối đi bí mật ở đây?
“Khụ khụ.” Cao Mộc ho khan hai tiếng, sau đó cảm giác căng thẳng suốt quãng đường lại biến mất khỏi mặt hắn, hắn cười lên: “Thượng tá Clermont, đã lâu không gặp.”
Cảm giác kỳ lạ càng thêm nặng, Ian ngậm miệng không nói, chỉ âm thầm lùi về hai bước, tay nắm dao găm đưa lên trước ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể tung một kích chí mạng.
Nhưng theo động tác của mình, một cảm giác vô lực đột nhiên lan tỏa toàn thân anh, Ian đã từng huấn liệu chịu đựng đủ loại thuốc mạnh cũng hoàn toàn không thể nào chống cự cảm giác cực kỳ bá đạo đó.
Ian không thể không tựa vào vách tường, “Trung tướng Cao Mộc, ngài phản bội liên bang Hick.”
Lúc này Cao Mộc không nhanh không chậm móc ra một cái khăn tay phủ lên miệng, nhổ ra một hộp kim loại cực nhỏ.
Hắn kinh ngạc vì tốc độ phản ứng cực mạnh của Ian, nếu không cũng sẽ không giả bộ ho, dùng thuốc mê bá đạo như vậy.
“Chuyên môn dùng để đối phó chiến sĩ xuất sắc nhất như cậu.” Nói rồi, hắn lấy khăn tay lau mũi, “Hiệu quả quá mức bá đạo, đã uống thuốc trung hòa trước rồi mà vẫn đứng không vững lắm.
Cao Mộc nói xong, nhìn người đàn ông đã mất đi ý thức nhưng vẫn sừng sững không ngã, “Ngủ một giấc đi, thượng tá.”
“Phân tích con chip của anh ta còn mất bao lâu nữa?” Cao Mộc hỏi nhân viên nghiên cứu áo trắng.
“Đẳng cấp cơ mật quá cao, tôi chỉ có thể tạm thời phá giải máy liên lạc của anh ta.” Nhân viên đó nói: “Cái khác cần thêm một thời gian nữa.”
“Được, lập tức phá giải, dùng giọng điệu của anh ta yêu cầu Ngân Ưng lập tức qua đây, bắt người bên trong, tuyệt đối không thể để họ phát tín hiệu cầu cứu.”
“Ừm, Cao Mộc, chiến hạm vũ trụ đã chuẩn bị xong, năm tiếng nữa thì có thể khởi hành.”
Cao Mộc gật đầu.
Nói chuyện với nhân viên áo trắng xong, Cao Mộc nhìn người đàn ông bị trói hai tay lên ghế, nhốt trong phòng cách ly.
Người đàn ông đó đã tỉnh rồi, còn sớm hơn dự tính của hắn rất nhiều.
Tuy người đó bị trói tay chân, đã rơi vào thế hạ phong, nhưng lại làm người ta không dám sơ ý, dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể phá nát ***g giam, lao ra như một con mãnh hổ.
Cao Mộc biết người như Ian Clermont, sẽ không cảm thấy hứng thú với động cơ phản bội của mình, nhưng hắn vẫn muốn tâm sự với đối phương một lần.
Hắn lại trước cửa sổ, mỉm cười một chút, nếp nhăn trên môi đã khá sâu, tuổi tác đại khái đã hơn sáu mươi, nhưng trông lại cực kỳ nho nhã.
“Thượng tá Clermont, cậu là một người điều khiển cực kỳ ưu tú, cậu phát huy Sisyphus đến cực hạn.”
Ian không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn người đó.
Anh không có bao nhiêu ấn tượng với trung tướng Cao Mộc, nhưng lại cực kỳ tôn kính. Vì cơ giáp Sisyphus của anh chính là do tổ nghiên cứu của Cao Mộc làm ra.
Nhưng anh cũng biết, một người một khi quyết định phản bội, vậy tuyệt đối không thể chỉ cần vài lời của anh thì có thể kéo về.
Một là người này vẫn luôn là gián điệp, hai là có một lý do vô cùng đầy đủ.
Thấy Ian không nói gì, lại không bài xích mình nói chuyện, Cao Mộc lắc đầu: “Quả nhiên cậu giống như bọn họ nói, không có lòng hiếu kỳ, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể hiểu được tôi, hiểu hành động hôm nay của tôi.”
Cao Mộc bắt đầu nói nguyên nhân phản bội của mình.
Cao Mộc là thầy chế tạo cấp đỉnh của Hick, rất nhiều người biết, nhưng chuyện ông từng đi theo ngài Joe, thì rất nhiều người không biết, có lẽ cũng biết, nhưng cảm thấy không phải là chuyện gì lớn.
“Lúc trẻ tôi đã phạm phải sai lầm chí mạng, tôi sinh ra nghi ngờ với Joe, cho rằng ngài ấy không cách nào nghiên cứu ra cơ giáp đời thứ tư. Vì thế tôi rời khỏi ngài, cho đến nay tôi vẫn vô cùng đau khổ.” Từ vẻ mặt ông có thể nhìn ra, ông cực kỳ hối hận chuyện đó.
“Từ khi chiếc cơ giáp đó thành hình, tôi biết ngài thành công rồi, ngài thành công rồi, nhưng không nhận được vinh quang ngài nên có, thậm chí tổng thống không cho phép bất cứ ai tiếp tục nghiên cứu Ares, còn đặt nó trong góc tối tăm như thế, cho tất cả mọi người đều quên ngài, quên đi tất cả cống hiến của ngài Joe!
“Tôi từng nhiều lần yêu cầu mở lại kế hoạch nghiên cứu cơ giáp đời thứ tư, nhưng bị lạnh nhạt hết lần này đến lần khác, tôi muốn tiếp tục nghiên cứu Ares, cũng bị cự tuyệt.”
“Là thầy chế tạo, ý nghĩa tồn tại của tôi chỉ là vì chế tạo ra cơ giáp xuất sắc hơn, Ares chính là giấc mộng của tôi, nhưng lại không ai hiểu được tôi, cũng như không ai hiểu được ngài…”
Dường như muốn nói ra hết tất cả, Cao Mộc thở dài một tiếng, lộ ra vẻ mặt được giải thoát: “Rice hứa rằng tôi có thể làm bất cứ nghiên cứu nào mà tôi muốn, đây chính là nguyên nhân. Mà điều duy nhất tôi muốn làm, chính là để cậu, điều khiển Ares, đứng trước mặt tất cả mọi người! Cậu bằng lòng không?”
Cho dù điều kiện này rất dụ người. Có người điều khiển nào lại không muốn điều khiển cơ giáp hàng đầu chứ? Nhưng Ian Clermont không phải là người điều khiển bình thường.
“Tôi cự tuyệt.” Thậm chí anh hoàn toàn không suy nghĩ, đã cự tuyệt điều kiện mê người đó.
Cao Mộc không cảm thấy kỳ lạ, ông gật đầu, lộ ra một chút áy náy: “Tôi đã biết sẽ là kết quả này, nhưng tôi vẫn muốn mang cậu đi, chỉ có thể chất và tinh thần lực của cậu mới có thể phối hợp được với Ares.”
Đôi mắt như chim ưng của người đàn ông ngồi trên ghế nhìn vào Cao Mộc, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh cực nhạt, sau đó biến mất.
Nhìn nụ cười đó, Cao Mộc đột nhiên trợn to mắt, tiếp theo thấy người đàn ông đó nghiêng người ngã xuống đất, chiếc ghế bên dưới không biết đã bị anh vặn nát từ khi nào, nứt làm hai từ giữa!
Khi tiếng cảnh báo chói tai vang lên trong căn cứ, Đường Vũ suýt bị dọa chết, cậu tưởng mình vô ý chạm phải báo động.
Nhưng qua một lát vẫn không có ai đến bắt mình, cậu gần như lập tức biết đó là chuyện gì, cậu nhân loạn kết nối với hệ thống giám sát trong nội bộ căn cứ, điên cuồng tìm kiếm hình ảnh mà mình muốn trong những cảnh chớp lóe kia.
Cuối cùng cậu phát hiện bóng dáng Ian Clermont tại một vị trí nằm ở trung tâm căn cứ.
Đường Vũ kinh sợ không dám hô hấp, chỉ thấy người đàn ông đó co người lại, hai chân bị cột vào nhau cùng đưa vào giữa tay để xoay ra sau, hai tay bị cột liền di chuyển đến trước mặt, tiếp theo một viên đạn bắn về phía anh, anh gần như cong người ra sau vào lúc đó, hai tay giơ lên cao, viên đạn xuyên qua giữa hai tay, dây thừng không biết làm từ chất liệu gì cũng nứt ra.
Ian Clermont đã giải phóng được hai tay liền lao ra khỏi ***g giam như một mãnh thú…
Tuy còn đặc sắc hơn mấy bộ phim tầm thường, nhưng Đường Vũ không dám xem nhiều, men theo hướng chạy của Ian mở cửa ngăn chặn cho đối phương, đồng thời còn che hệ thống camera khác, đồng thời cậu cũng chạy về phía đó, cậu không hy vọng Ian chạy rồi, cậu lại bị bắt…
Đường Vũ chạy được một nửa, đột nhiên cảm thấy không đúng, cậu nhìn camera ở cuối hành lang, phát hiện thứ đó đang theo dõi cậu… cậu bị phát hiện rồi!
Nhân viên áo trắng chỉ bóng lưng thiếu niên gầy yếu trong hình, nói: “Nhất định phải bắt được người này, nếu không cậu ta sẽ giúp Ian chạy thoát.” Nói xong, hắn liền cắt đứt tất cả tín hiệu xâm nhập từ bên ngoài.
Cảnh trên màn hình hiển thị của Đường Vũ biến mất, cậu biết là bị người phát hiện, đá cậu ra rồi.
Vừa chạy cậu vừa thử kết nối lần nữa, “Tôi hack chết mấy người.”
Rất nhanh, màn hình lại xuất hiện, lần này trong đó là nhân viên áo trắng có vẻ mặt cực kỳ không tốt, người đó dường như đã phát hiện Đường Vũ nhìn mình, quay sang nhìn camera.
Đường Vũ không rảnh nhìn xem người đó đang nói gì với cậu, đã sắp có thể hội họp với Ian rồi, cậu cần phải rời khỏi chỗ này ngay!
Nhưng sau khi cánh cửa kim loại dày nặng tiếp theo mở ra, Đường Vũ phát hiện bên trong có hai người, cậu đã chạy không nổi, xem ra đã hết may mắn rồi…
Ian chạy suốt đường luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại thuận lợi như thế, tất cả cửa chặn mà anh đã chuẩn bị sẽ phải phí sức mới xông phá được, trước khi anh đến đều được mở ra.
Trong lòng có một dự đoán mơ hồ, nhưng anh lại cảm thấy căn bản là không thể nào.
Cuối cùng, cửa của phòng tiêu bản hình lục giác trước mặt anh không còn mở ra như anh mong muốn nữa, Ian nhẹ nhíu mày khó thể thấy.
“Hai anh trai…” Đường Vũ vừa nói, vừa lùi ra sau, “Lúc bắt tôi có thể nhẹ chút không, xương cốt của tôi hơi mảnh…”
Hai người căn bản cũng chả cảm thấy Đường Vũ có thể phản kháng, đi qua muốn bắt người.
Trong quá trình lùi lại, Đường Vũ đột nhiên bị ngã.
Hai người bực bội muốn lại kéo cậu. “Mẹ nó đúng là phế vật!”
Nhưng tay còn chưa chạm vào Đường Vũ, đã cảm thấy không đúng.
Đường Vũ lật người chuồn đi dưới tay hai kẻ đó, tiếp theo liền đeo mặt nạ phòng hộ của mình lên, chạy đến cánh cửa kim loại hình lục giác, cách xa hai người đó.
Hai tên kia há to miệng, bóp chặt cổ họng, sắc mặt tím đen, giống như không cách nào thở được, run tay chỉ vào mặt Đường Vũ, thân thể chậm rãi ngã xuống.
“Xin lỗi!” Đường Vũ đặt tay lên mặt nạ phòng hộ, không dám nhìn hai sinh mạng mất đi vì dần nghẹt thở.
Cậu biết đây là một căn phòng tiêu bản, hơn nữa còn có trang bị nhanh chóng rút dưỡng khí đi khi phát sinh hỏa hoạn, trong vòng hai giây dưỡng khí trong phòng sẽ bị rút sạch, mà vừa rồi cậu đã chạm vào công tắc của trang bị đó.
Khi cậu ra khỏi Ngân Ưng đã mang theo trang bị hô hấp, lúc này đúng lúc có công dụng.
Tim vẫn còn đập thình thịch, tay cũng đang run rẩy, chân cũng mềm đến đứng không vững.
Bất luận thế nào, cậu vừa trực tiếp sát hại hai người, điều này làm cậu rất khó chịu, cách chết của hai người đó lại đáng sợ như vậy, con mắt lồi ra cho dù chỉ nhìn thoáng qua cũng không thể nào xua ra khỏi đầu.
“Xin lỗi, đừng trách tôi…” Đường Vũ cưỡng ép mình phải hồi phục lại, nếu còn chậm trễ nữa, hai từ “xin lỗi” này chỉ sợ sẽ do người khác nói với cậu.
Nhưng dù sao cậu cũng là lão trạch nam đến từ thời đại hòa bình, muốn hồi phục năng lực hành động trong mấy phút, vẫn là hơi khó khăn.
Đường Vũ cười khổ.
Tay che mắt không dám lấy ra, chỉ một tay thì không chống đỡ nổi thân thể…
Khi Đường Vũ bất lực, cậu cảm thấy cửa sau lưng mở ra, có người tiếp cận, sau đó ôm cậu lên.
“A!!”
“Che mắt cậu lại.”
Cậu nghe bên tai có một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tiếng kêu sắp sửa bật ra bị Đường Vũ nuốt về, cậu triệt để thở phào, cho dù thân thể bị ôm lên cao, nhưng tim lại bình lặng, vô cùng yên ổn.
“Phía sau phòng tiêu bản có cầu thang đi thẳng lên trên.”
“Tôi biết.”
“Cầu thang cao mấy trăm mét, ôm tôi không khiến anh mệt chứ?”
Người đàn ông đó lúc này mới cúi đầu nhìn thiếu niên được ôm công chúa trong lòng: “Có lẽ cậu có thể tự đi.”
Đường Vũ không dám nói nữa, chân cậu còn mềm đây này!
Cho dù là thể lực của cậu vào lúc tràn đầy, leo lên cầu thang cao mấy trăm mét, nhất định vẫn chết giữa đường!
“Ôm chặt tôi.” Bên tai lại vang lên tiếng người đó.
Có, có ý gì? Đường Vũ khó hiểu.
Ian không rảnh giải thích với Đường Vũ, trực tiếp kéo cánh tay đang lung lay của đối phương lên, vòng quanh cổ mình.
Tư thế này khiến Đường Vũ vô cùng lúng túng, khi cậu còn đang khó chịu, lại cảm thấy cơ thể đột nhiên có cảm giác vượt trọng lực, bên tai vang lên tiếng gió vù vù.
Ian ôm cậu nhảy lên mười mấy bậc thang!
Độ cao mấy trăm mét mắt thấy đã biến thành case nhỏ mấy chục mét!
…
Cái này không khoa học!