Chiến Thần

Chương 143: Cuộc chiến cuối cùng




Biết tình trạng Abner từ chỗ Ogavin, hai người Ian đều cảm thấy ngạc nhiên.

Ogavin nói, Abner đã chết rồi, ông thấy tận mắt.

“Lúc tôi đến thương thảo với Abner về kế hoạch đoạt lại chính quyền, Abner đã không nói ra hơi.” Ogavin thổn thức không thôi, “Không ngờ cuối cùng Abner lại có kết cục như vậy. Mà đồng minh duy nhất của tôi cũng mất đi vì thế.”

“Chắc không phải ông định nói, vì biết đã không còn người đưa chủ ý cho mình, cho nên ông mới xâm nhập vào Oum tấn công tôi chứ.”

Như vậy cũng không tránh khỏi quá ngốc.

Ogavin nghe xong cười ha ha nói: “Thật ra chính là như thế, nếu các cậu không tin, có thể xem bí mật của viện nghiên cứu, bên trong có nghiên cứu về di thể của Abner.”

Đường Vũ nhún vai, rõ ràng không tin với trí thông minh của Ogavin, sẽ vì không còn Abner mà làm chuyện ngu xuẩn này.

Chẳng qua cái chết của Abner không giống như giả tạo, rất lâu về trước cậu đã cảm thấy với tốc độ lão hóa của Abner, sống không bao lâu nữa.

Nhưng họ vẫn cho rằng Ogavin dám ngang nhiên đánh tới như vậy, nhất định còn có mục đích khác. Có điều vì thân phận của Ogavin đặc biệt, họ không thể tự tiện xử quyết ông ta, chỉ có thể đợi liên bang Oum và Noah đang chủ trì chính vụ Hick thương lượng rồi phán quyết, mới có thể quyết định nên làm sao xử lý Ogavin.

Ra khỏi phòng giam, Đường Vũ nhận được tin mẹ gửi đến, bảo họ về ăn cơm.

Trên bàn cơm, Đường Vũ mới chậm chạp cảm thấy xấu hổ.

Sau khi tỉnh lại đã khẩn cấp cùng Ian lăn giường, tuy da thịt lộ ra ngoài không nhiều, nhưng chỉ cần hơi động não, đều có thể biết dấu vết trên cổ, trên tay cậu là chuyện gì.

Trước khi cậu chân chính tỉnh táo, tuy cũng thường quấn lấy Ian đòi thân mật, nhưng đối phương luôn ngừng tại đó, chưa từng lưu lại dấu vết tình sự rõ ràng như thế trên người cậu.

Vì thế, khi bị cha mẹ và phu nhân Clermont vây xem, Đường Vũ mới cảm thấy lúng túng.

Phu nhân Clermont thì vô cùng hưng phấn và an ủi, kéo tay Đường Vũ, xoa lòng bàn tay cậu nói: “Ái chà, tình cảm của hai con vẫn tốt như thế, vậy thì bác yên tâm rồi… mà nói ra thì, tuổi của hai con cũng không còn nhỏ, nên suy nghĩ chuyện nuôi con rồi.”

Không ngờ đã nghĩ xa đến thế!

Đường Vũ không nhẫn tâm tát nước lạnh lên vị phu nhân này, đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn Ian, người kia vẻ mặt dịu dàng cực điểm, hình như đây không phải là chuyện khó thể hở miệng, anh gật đầu nói: “Chúng con sẽ suy nghĩ.”

Đường Vũ: “…”

Vợ chồng nhà họ Đường: “…” Có ai từng cân nhắc đến suy nghĩ của họ chưa?

Cái gọi là nuôi con đương nhiên không thể là do một trong hai người họ đến sinh, cho dù bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng nhân loại vẫn chưa tiến hóa đến trình độ giống đực cũng có thể sinh dục, chẳng qua vẫn đang công đánh vấn đề này thôi.

Mà trước mắt giữa bầu bạn cùng giới nếu muốn nuôi con, có thể đưa đơn thỉnh cầu với bộ phận chuyên quản, nhất định phải là bạn đời mới có tư cách. Sau khi được thông qua thỉnh cầu, sẽ dùng gen của họ để sinh dục.

Tuy hai vợ chồng nhà họ Đường đều cảm thấy quá đột ngột, căn bản chưa chuẩn bị sẽ có cháu, nhưng sau khi phu nhân Clermont một lòng khát khao đứng ra làm du thuyết, họ có chút dao động, hai mắt đầy mong đợi nhìn Đường Vũ và Ian.

Trải qua một thời gian tiếp xúc, lại thêm các phương diện đạo đức cá nhân của Ian đều được đánh giá ưu tú, cho nên, con trai mình tìm một người bạn như thế, cũng được?

Ăn cơm xong, Đường Vũ mượn cớ kéo Ian đi, để lại ba vị cha mẹ nhiệt tình ngập trời trông đợi cảnh hạnh phúc ôm cháu.

Tuy Đường Vũ vừa tỉnh lại hoàn toàn, nhưng ký ức của thời gian “trí thông minh nhỏ tuổi” vẫn còn, cho nên không cần phải nói quá nhiều với Ian, vì trong thời gian đó, cậu đã giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, hỏi Ian rất nhiều chuyện.

Lúc này đi trong gió đêm, tâm trạng Đường Vũ bình tĩnh vô cùng.

Vuốt tóc sang một bên, cậu quay đầu nhìn Ian, nói: “Có một tin xấu, còn chưa kịp nói.”

“Chuyện gì.” Ian dừng lại.

Đường Vũ cười cười, “Đừng căng thẳng, không tính là đặc biệt xấu.” Cậu cũng dừng lại, quay nửa người, kéo cổ áo đồng phục đen của anh.

Từ sau khi Ian xuất hiện trở lại, anh không còn mặc đồng phục quân dụng, mà mặc đồng phục bình thường, nhưng dù là vậy, sự nghiêm cẩn, khắc chế và khí thế chấn động riêng biệt thuộc về quân nhân vẫn không thể che giấu.

Đường Vũ thưởng thức thân hình và khí chất của người trong lòng, rồi nói: “Đầu của tôi có thể không còn tốc độ phản ứng như trước nữa.”

Lúc trước cậu đã tranh thủ thử, phát hiện não của mình bây giờ bất luận làm thế nào cũng không thể theo kịp phản ứng của thân thể, có thể thấy bộ não phát triển bất thường quả thật phát dục nhiều hơn người thường dữ lắm.

“Nhưng, tôi cảm thấy làm trình tự viên của anh vẫn đủ rồi, dù sao anh là người điều khiển giỏi nhất trên thế giới, anh có thể xử lý tất cả tình trạng khẩn cấp.” Đường Vũ không chút dấu tích khen ngợi người yêu.

Không phải tin xấu gì khiến mình buồn, thậm chí không tính là tin xấu, vẻ mặt Ian từ nghiêm túc trở lại như thường, “Cậu có thể điều khiển cơ giáp.” Với thiên phú của thân thể Đường Vũ hiện tại, thành tựu tuyệt đối không thấp hơn anh.

“Nhưng tôi vẫn thích làm trình tự viên của anh, đây là….” Đường Vũ ra vẻ hồi tưởng: “Nguyện vọng từ rất lâu của tôi.” Thân phận không dễ có được đó, cậu tuyệt đối không buông tay.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên phía Ogavin chung quy vẫn không có động tĩnh gì, dưới sự lãnh đạo của đám Noah, Hick cũng chậm rãi hồi phục sức sống, chẳng qua vẫn luôn giằng co chuyện ai sẽ làm người lãnh đạo, không phải do người tranh đoạt quá nhiều, mà là người chân chính có tư cách, đều không muốn tiếp nhận chức vị đó.

“Ian, lời cậu rất có sức nặng, cậu nói với họ tôi không thích hợp làm tổng thống gì đó đi.” Trong màn hình, Noah xoắn mái tóc của mình, “Tiếp tục như thế, tôi rầu bạc tóc mất.”

Đường Vũ ở bên cạnh nghe, bật cười: “Tôi thật muốn biết tóc trắng bạc thì thành thế nào đó?”

“Cậu chỉ muốn xem trò cười của tôi thôi.”

“Cái này không tính là xem trò cười của anh.”

“Cái này còn không tính?” Noah nghiêng người, để mặt mình quay sang Đường Vũ: “Vậy cái gì mới tính!”

“À…” Đường Vũ cúi đầu, rồi xấu xa nói: “Anh và Ken thế nào rồi?”

Vừa dứt lời, Noah đã lập tức nhảy lên như dựng lông, trong màn hình chỉ có thể thấy được cái quần đồng phục của Noah, người đó đang đi tới đi lui, còn hung tợn nói: “Ian! Mau điều giáo lại người của cậu đi! Lúc hai cậu đính hôn có còn muốn nhận quà mừng và lời chúc phúc thành khẩn của tôi không hả!”

Đường Vũ cười đủ rồi, không chút thành ý xin lỗi: “Được rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ không nhắc đến cái tên đó nữa.”

“Tốt nhất cậu phải nhớ kỹ.”

Đường Vũ và Ian muốn đính hôn, đương nhiên không phải là do đương sự đề ra, mà là do ba vị cha mẹ ở sau.

Đường Định Tín càng nhìn Ian càng thấy thỏa mãn, trong đó có không ít nguyên do người tài quý mến người tài, mà con trai của mình kết làm bạn đời với Ian Clermont, cũng có thể hoàn toàn áp chế hoàng thất, ông không thể tạo phản, nhưng cũng không thể luôn để cho những kẻ mặt mũi xấu xí đó vênh mặt hống hách.

Sau khi tin Đường Vũ và Ian đính hôn truyền ra, nhân dân Oum nghe được một chuyện vui.

Theo hạ nhân phục vụ hoàng thất nói lại, công chúa Vicky nghe được tin này, đã gào thét muốn sụp đổ.

Video Đường Vũ điều khiển chiến thần đã bị lộ khắp liên bang, vì chuyện Ogavin lén tập kích đối với liên bang Oum mà nói tuyệt đối được tính là đại sự chấn động toàn dân, trong đó đoạn video Ogavin bị đánh đương nhiên rất được nhân dân chú ý.

Mà phần cuối của video đó, là Đường Vũ __ phế nhân nhà họ Đường đã nằm mười mấy năm sắp bị người ta quên lãng __ bước từ cơ giáp ra.

Đoạn đó được bình luận là một trong mười khoảnh khắc soái nhất Oum, Đường Vũ cũng như một ngôi sao mới sáng chói nhất, một lần nữa lọt vào ánh mắt mọi người.

Công chúa Vicky biết người đàn ông từng bị mình ghét bỏ lại trở thành thần tượng toàn dân, lòng hư vinh nổi lên, khiến cô hối hận không thôi, đáng lý ra lúc này cô đã được lên đầu ngọn gió rồi.

Không chỉ thế, một người suýt trở thành vật trong túi cô, lại đính hôn với tình nhân trong mộng của cô, quả thật đáng buồn mà!

Đáng lý hai người đàn ông này đều phải là của cô.

Những dân chúng đã thấy mặt mũi Vicky lúc trực tiếp buổi tiệc ở nhà họ Đường hôm đó giờ đây đều rất vui, có thể thấy cô công chúa kia ngã nhào là một chuyện hiếm có.

Nghe nói bên công chúa Vicky vẫn còn hành động.

Bên phía công chúa lại tặng quà cho nhà họ Đường, tỏ rõ ý định cô ta còn hy vọng có thể “gả” cho Đường Vũ, nhưng bị Liên Kỳ không chút khách sáo ném quà ra khỏi cửa.

Mà về sau, nghe nói công chúa Vicky mãi không gả đi được.

Trước một ngày tổ chức lễ đính hôn, Đường Vũ đang mặc thử lễ phục.

Lễ phục của bạn đời cùng giới không nhiều như khác giới, chỉ cần màu sắc đại chúng là được.

Đường Vũ thử một bộ đồ màu xanh nước biển.

Màu lam nhạt này rất nhiều người mặc vào sẽ giống như nhà quê từ hành tinh nhân tạo đến, nhưng phối hợp với làn da trắng nõn được tu dưỡng nhiều năm của cậu, ngược lại giúp tô điểm cho khí chất của cậu trở nên cao nhã quý phái.

Đường Vũ nhìn mình trong gương, không rõ rốt cuộc nên chọn cái nào.

Cũng may lúc này Ian đã chọn xong lễ phục sang xem cậu, sau khi thấy Đường Vũ mặc màu xanh nước biển, ánh mắt anh liền sáng lên.

Đường Vũ nhếch môi, nói với thầy tạo hình: “Cứ thế này đi.”

Cởi quần áo ra, Đường Vũ lại chỗ Ian, mới đi hai bước đã cảm thấy mặt đất rung động, cậu thấy thần sắc Ian cũng thay đổi.

Hai người đều cảm thấy bất thường.

Đường Vũ nhanh chóng lại gần Ian, cùng lúc đó, trần nhà phía trên đầu họ bị một luồng sóng âm mạnh mẽ chấn nát, mấy người thầy tạo hình ngã ngữa xuống đất, miệng mũi chảy máu.

Đường Vũ và Ian cũng không dễ chịu, bọn họ biết đại khái đã bị tấn công bằng sóng âm, nhưng sẽ là ai đây?

Hai người nhìn nhau một cái, đều có được đáp án.

Ogavin quá thành thật rồi, thành thật bất ngờ, cho nên họ luôn phòng bị ông ta sẽ có hành động gì.

Lúc này chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Đường Vũ đã gọi chiến thần đến, cùng Ian tiến vào nó, chống đỡ đợt công kích bằng sóng âm.

Xem ra hôm nay có thể biết Ogavin rốt cuộc âm mưu gì rồi.