Chiến Thần

Chương 113: Bại lộ thân phận




Đương nhiên không chỉ có mình Hansol chấn động.

Tất cả những người nhìn thấy chiến thần xuất hiện, đều vô thức nín thở, không dám tin nhìn chằm chằm chiếc cơ giáp đó, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Tuy lúc trước từng đồn liên bang Hick xuất hiện người có thể điều khiển cơ giáp chiến thần, nhưng lại không có hình ảnh truyền ra, chính phủ cũng không công khai phát biểu điều gì, chỉ nghe nói đang tìm chiến thần, cho nên rất nhiều người không xem trọng việc đó.

Hiện nay tận mắt thấy chiến thần chân thật đứng trước mặt, chỉ cách một màn hình, đả kích không nhỏ.

Đám người Phùng Dương vừa mới hoàn hồn từ nỗi sợ thượng tá thoát chết trong gang tấc, lại kinh nghi bất định nhìn chiến thần.

Malak không chớp mắt lấy một cái.

Vừa rồi chiến thần xuất hiện quá nhanh, với nhãn lực của hắn cũng hoàn toàn không thấy chiến thần xuất hiện từ chỗ nào, có thể thấy tốc độ đó nhanh ra sao.

Nhưng người điều khiển kia rốt cuộc là ai?

Chiến thần tuy chỉ đơn giản làm vài động tác, nhưng lại chính xác đáng sợ, nhanh đến mức căn bản không thể nào làm ra động tác phản kháng, nhanh hơn cả động tác phản xạ.

Động tác nhanh nhẹn không chút chần chừ, nhưng sức lực lại nhỏ đến mức người khác phải giở khóc giở cười.

Người điều khiển bên trong là người thế nào đây?

Theo quan sát trong thời gian này, Derek không xuất hiện “cao thủ” thâm tàng bất lộ như thế.

Khi tất cả mọi người đều suy đoán, trong cụm sáng vàng cam cực xa, Ian mở mắt.

Anh mang vẻ phức tạp nhìn chiếc cơ giáp màu vàng đang đối kháng với Hansol, trong lòng không biết nên an ủi hay lo lắng.

Vừa rồi, thật sự anh không có ý định giao quyền sinh tử cho Hansol, anh tin chắc có thể phát động vũ khí thứ nhất khi Hansol tấn công.

Nhưng biến cố lại vượt khỏi dự liệu, người anh tuyệt đối không ngờ lại đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, còn cứu anh vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Không chỉ thế, người đó còn có thân thủ không hề thua anh… nếu không phải chiến thần chỉ có Đường Vũ khởi động được, vả lại không thể trong thời gian ngắn đột nhiên xuất hiện một người điều khiển khác, anh gần như cho rằng bên trong đã đổi người.

Ian nhìn chiếc cơ giáp đó thật kỹ, dường như có thể từ vỏ ngoài lạnh cứng, nhìn xuyên vào thiếu niên gầy yếu bên trong, anh biết, trên người Đường Vũ nhất định lại xảy ra chuyện gì đó.

Người đó luôn có quá nhiều bí mật.

Lúc này, tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người __ người điều khiển của chiến thần, đang khổ não không ngừng muốn thoát thân.

Cho rằng đã lấy về ký ức kiếp trước, thì có thể đến giúp Ian, kết quả chứng minh cậu không tự lượng sức.

Chỉ có mỗi vỏ ngoài đẹp, vào thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích!

Thân thể đáng thương của cậu yếu ớt không chịu nổi, căn bản không mạnh được như cậu lúc trước, ngược lại còn trở thành trò cười.

Đúng, cậu đã “lấy lại” ký ức kiếp trước.

Khi cậu cố ép mình đột phá màn chắn giữa điểm cuối của thế giới đường sọc và vùng hư không, dường như cậu đã phá vỡ thứ gì đó luôn bao lấy ý thức và ký ức của mình.

Sau khi tỉnh lại, lúc ngồi dậy, thoáng chốc đó, vô số ký ức kiếp trước cuồn cuộn tuôn vào đầu.

Cậu nhớ ra mọi thứ!

“Kiếp trước”, cũng chính là trước khi thời không hoàn nguyên, trong trận chiến tranh cuối cùng cậu và Ian tham gia, Ian vì cứu cậu bị Lunerb bắn một mũi tên chí mạng, cậu không muốn bị Lunerb bắt sống, cho nên chọn cầm tiễn để chết, nhưng không biết tại sao, ý thức lại tiến vào một thế giới khác…

Đến hiện tại, cậu đã càng lúc càng phân không rõ, chuyện xảy ra trên trái đất, rốt cuộc chỉ là tồn tại trong ký ức của cậu, hay quả thật từng diễn ra.

Cậu nghĩ, những chuyện này, có lẽ chỉ chờ sau này có cơ hội làm rõ mới được.

Trước mắt, cậu phải nghĩ cách đánh lui Hansol.

Ký ức hồi phục, bản lĩnh tác chiến của cậu cũng trở về trạng thái đỉnh cao, cũng chính là trạng thái trước lúc chết.

Cậu vốn có lòng tin ít nhất cũng đánh ngang tay với Hansol, nhưng lại đánh giá sai thực lực của mình__ thân thể này quả thật quá yếu.

Cậu biết cơ giáp của Hansol có một vũ khí, lực sát thương chỉ hơn trung đẳng, nhưng lại đi kèm một đợt dao động năng lượng quái lạ, có thể ảnh hưởng đến độ dung hợp của cơ giáp và người điều khiển bị tấn công.

Lúc trước khi nguyên liệu chế tạo vũ khí này lần đầu tiên xuất hiện ở liên bang, đã tạo nên oanh động không nhỏ, vô số người điên cuồng giành giật nó, sau lại đột nhiên biến mất, không biết đã lưu lạc đến đâu.

Về sau, trước trận chiến dịch cuối cùng kia, cậu và Hansol từng có lần hợp tác ngắn ngủi, tận mắt thấy hắn sử dụng vũ khí đó, ngay cả người Hyde cũng bị vũ khí đó tấn công không biết làm sao, chỉ tiếc vũ khí đó bị hạn chế số lần sử dụng, không thể phát huy tác dụng quyết định gì.

Cho nên, khi Kim nói với cậu Ian gặp Hansol trên chiến trường, lại nhớ đến tinh thần lực của Ian từ khi ra khỏi thời không nhiễu loạn đã xuất hiện vấn đề, đoán Hansol sẽ dùng vũ khí kia tấn công Ian, cậu mới vội vã điều khiển chiến thần chạy tới.

Hiện tại nghĩ lại, quả thật hơi lỗ mãng, nhưng nếu cho cậu chọn lựa lần nữa, là che giấu bản thân, hay bảo vệ cho Ian, cậu vẫn chọn lựa cái sau.

Cho dù mấy ngày nữa, người Hyde sẽ biết chuyện của cậu, cho dù cậu phải đối mặt với phiền phức rất lớn…

Đường Vũ và Hansol vẫn tiếp tục giao thủ.

Đối phương vô cùng gian xảo, đã xác nhận Đường Vũ chỉ có cái vỏ, không có sức mạnh hung hãn, cho nên mỗi lần chống cự đều càng thêm nhẹ nhõm.

Người cứu viện Ian đã xông phá vòng ngăn cản, Đường Vũ thấy điểm sáng nhỏ xa xa kia đã được bảo vệ, lúc này mới yên tâm.

Cuộc đấu với Hansol dần cách khỏi chiến trường, chậm rãi đến một nơi không có tín hiệu.

Hansol dừng công kích trước, để tỏ vẻ bản thân vô hại, còn điều khiển cơ giáp nâng hai tay lên, ý bảo cho dù Đường Vũ tiếp tục tấn công, hắn cũng sẽ không trả đòn.

Đương nhiên chút mắt quan sát này Đường Vũ vẫn có.

Cậu đã nhìn ra Hansol đang có ý dẫn cậu thoát khỏi phạm vi bị giám sát từ lâu.

Chắc Hansol có bí mật muốn nói với cậu.

Cho dù Hansol suýt lấy mạng Ian, nhưng trong lòng cậu, Đường Vũ không cách nào chán ghét người này, dù sao lúc trước từng tiếp xúc, cậu biết Hansol là một tiền bối đáng để kính trọng, hơn nữa trong trận chiến dịch đó, vì bảo vệ người khác, Hansol đã một mình chống lại đội quân mười mấy chiến sĩ cơ giáp cấp đỉnh của người Hyde, cuối cùng không địch lại, cơ giáp nổ tung mà chết.

Lúc đó, cậu đã kính phục người đàn ông này.

“Cậu là ai?” Hansol dùng thế tay ám ngữ đặc biệt trên chiến trường để hỏi Đường Vũ, thấy đối phương không trả lời, Hansol biểu đạt: “Bất kể cậu là ai, rất xin lỗi đã suýt tổn thương thượng tá Clermont của các cậu, nhưng tôi có lý do bất đắc dĩ, có điều nếu cậu có thể giúp tôi một tay, tôi có thể ký hiệp nghị đình chiến với Hick lần nữa.”

“Là bên anh phá vỡ hiệp nghị trước.”

“Phát động tấn công là hành vi cá nhân của Cao Mộc, nhiệm vụ tôi nhận là giết chết Ian Clermont.”

“Nếu anh đã tiếp nhận nhiệm vụ, tại sao không nhờ người cho anh nghiệm vụ giúp đỡ.”

“Vì tôi gặp người có khả năng giúp đỡ tôi hơn.”

Đường Vũ khựng lại một lát, nói: “Chuyện anh cần giúp nghe có vẻ nguy hiểm vô cùng.”

“Đối với cậu, có lẽ rất dễ dàng.”

Nếu đối phương đã nói thế, Đường Vũ quyết định thử xem, chủ yếu nhất là để tranh thủ thời gian cho mình.

Sau khi chuyện của cậu bị lộ ra, sẽ phiền toái không dứt, Ian cũng sẽ vì bảo vệ cậu mà bị quấy nhiễu từ mọi hướng.

Đến lúc đó, thực lực của Derek nhất định sẽ yếu đi.

Cậu cần một cơ hội để hòa hoãn.

Đối với lời Hansol, Đường Vũ tin, cho nên cậu ngầm đồng ý giúp đỡ đối phương.

Ngoài ra, cậu còn muốn xác định quyền lợi của Hansol có thể bảo đảm đề nghị của cậu được thực thi an toàn hay không.

“Người giao nhiệm vụ cho anh, có quyết không chịu thôi không?” Đường Vũ hỏi.

Cậu biết, sở dĩ Hansol sẽ phản bội hiệp nghị đình chiến, nhất định là bị người quyền lực cao hơn uy hiếp, nếu đã thế, vậy không phải Hansol nói muốn đình chiến là có thể đình chiến.

“Tướng bên ngoài, có quân lệnh không cần tuân theo. Nếu cậu có thể giúp đỡ tôi, vậy tôi không sợ bất cứ ai.” Hansol nói.

Đường Vũ trầm tư, rất nhanh, cậu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, rồi hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là giúp cái gì?”

Khi Đường Vũ trở về doanh trại, đã thấy thế trận to lớn trước sau chưa từng có của Derek.

Đường Vũ đứng trong khoang điều khiển của Ares, không biết lúc bước ra nên dùng vẻ mặt gì để đáp lại những ánh mắt quái dị kia, đặc biệt là thằng nhóc Phùng Dương…

Ký ức của Đường Vũ đã trở lại, nhưng cậu rất mừng và thỏa mãn, là mình không bị phân liệt.

Cậu cảm thấy mình vừa là Đường Vũ trên trái đất không hiểu sao xuyên tới, cũng là một chiến sĩ cơ giáp của liên bang khác, hai thân phận này dung hợp hoàn mỹ vào nhau, vì tính cách của hai thân phận không hề khác nhau.

Đường Vũ ở trái đất vì luôn cho rằng mình là một kẻ ngoại lai, là một kẻ lang thang không có thân phận, lại luôn thành thật sống cuộc sống vùi đầu kham khổ, đột nhiên vào được trường tốt nhất liên bang, nên luôn có chút tự ti ẩn giấu. Chiến sĩ cơ giáp Đường Vũ có điều kiện sống ưu việt, từ nhỏ được người tôn trọng, được nhận giáo dục tốt nhất, cho nên tràn đầy tự tin và cảm giác ưu việt cao hơn người.

Nhưng hiện tại khi cảm nhận, sâu trong nội tâm của hai thân phận đều như nhau, nếu không cậu thật không biết rốt cuộc nên lấy ký ức của người nào làm chủ.

Đường Vũ hít sâu một cái, nhìn những người đang nghênh đón, chuẩn bị xem bộ mặt thật của cậu, mỉm cười.

Ian, cuối cùng tôi đã có thể đứng cùng một độ cao với anh, lần này tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho mình, bảo vệ anh, sẽ không để anh có cơ hội chết vì tôi nữa!

Nơi ngực của cơ giáp màu hoàng kim, chậm rãi hiện lên một lốc xoáy tối tăm.

“Sắp ra rồi!”

“Rốt cuộc người này là ai? Sống bên cạnh chúng ta nhưng chẳng có ai biết?”

“Căng thẳng quá, má ơi tôi chưa từng căng thẳng như thế!”

Tiếng nghị luận lan khắp đám đông, mọi người đều hiếu kỳ bộ mặt thật của người kia.

Ian đứng ở nơi cách cơ giáp gần nhất, cũng nhìn chằm chằm lốc xoáy đang dần mở rộng.

Bây giờ tâm trạng của anh rất phức tạp, vừa vui mừng vì Đường Vũ cuối cùng cũng có năng lực tự bảo vệ, lại sợ hãi người bước ra từ bên trong không còn là Đường Vũ mà anh quen thuộc.

Anh không biết, tương lai của hai người có còn đi theo dự định của anh, thuận lợi tiếp tục không…

Cách mở khoang điều khiển của chiến thần không giống những cơ giáp khác.

Cách mở lốc xoáy, giống như trong một thoáng, mở ra một cánh cửa kết nối với thời không khác.

Lẽ nào đây chính là nguyên nhân người khác không thể điều khiển cơ giáp sao, thậm chí họ chưa từng đoán đúng cách mở khoang điều khiển!

Khi lốc xoáy cuối cùng chậm rãi dừng lại, không còn mở rộng ra nữa, bóng người bên trong dần rõ ràng hơn.

Trừ Ian ra, những người quen thân với người đó đều trợn to mắt không tin nổi, thậm chí Phùng Dương còn lắc đầu che miệng, vẻ mặt như gặp quỷ.

Người điều khiển kia, càng khó tin hơn cả tin tức chiến thần cuối cùng cũng thức tỉnh.

“Đường Vũ…?!”