Chiến Thần Xuất Kích

Chương 877




Chương 877: Võ Minh Thiên Hạ

“Tôi đồng ý”

“Tôi cũng đồng ý” “Thiên, Thiên, Thiên.” Một người đứng lên, những người khác cũng theo sau, tất cả đều bày tỏ việc để Thiên lên làm minh chủ Võ Minh.

Thiên hơi nâng tay, áp xuống dưới khiến cho cảnh tượng ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Sau khi yên tĩnh lại, Thiên nói: “Mọi người, xin hãy nghe tôi nói, ngày hôm nay chọn ra mình chủ Võ Minh, tôi cũng không thể đảm đương chức vị này. Ở đây có rất nhiều lão tiền bối đức cao vọng trọng, có Maha ở Thiếu Lâm, có Xung Linh của Võ Đang, tứ đại cổ tộc, các tiền bối của phái Ngũ Nhạc Kiếm, cũng có các võ giả đến từ nước ngoài. Vì vậy, tôi không thể đảm đương chức vị minh chủ Võ Minh được.”

Thiên bắt đầu từ chối nhưng trong lòng ông ta lại thầm mừng rỡ, ông ta cũng chỉ nói một câu từ chối tượng trưng mà thôi. Bây giờ, ông ta là người mạnh nhất, ngày hôm nay ông ta nắm chắc vị trí minh chủ Võ Minh Thiên Hạ rồi.

Đệ Nhất Huyết Hoàng của Huyết tộc cũng ở đó, nhưng mà trước khi đến đây, các cường giả trong gia tộc đã nhắc đi nhắc lại rằng ở Đoan Hùng, nếu có thể điệu thấp thì điệu thấp, không thể cậy mạnh được.

Vì vậy, Đệ Nhất Huyết Hoàng cũng không muốn tranh vị trí minh chủ Võ Minh này. Nếu như Thiên muốn thì cứ để ông ta đến đảm nhận đi.

Đệ Nhất Huyết Hoàng đứng dậy, cười nói: “Ông quá khách sáo rồi đấy Thiên, tôi cũng cảm thấy vị trí minh chủ Võ Minh không phải là ông thì không thể là ai khác được. Ông nói xem, ở đây có người nào mạnh hơn ông, ai có thể chỉ huy mọi người đi đồ long, người có thể khiến cho mọi người tin tưởng và nghe theo chỉ có ông mà thôi”

Vẻ mặt của Thiên vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại vui đến nở hoa.

Ông ta vẫn từ chối, nói: “Làm sao có thể như vậy được, tôi có tà có đức gì chứ. Hay là như thế này nhé, chúng ta sẽ dùng võ luận anh hùng, ai có thể năng lực trấn áp quần hùng thì người đó chính là minh chủ thiên hạ này?”.

Khi Thiên phát biểu để tỏ rõ thái độ của mình, ông ta đã chắc chắn bản thân là người có thực lực mạnh nhất ở đây. Dù thế nào đi chăng nữa, vị trí minh chủ Võ Minh thiên hạ cũng sẽ rơi vào tay ông ta.

“Không biết xấu hổ”

Phía xa ở trong đám đông, khu vực của đệ tử phái Thiên Sơn, Trần Vũ Yên thầm mắng, nhìn về phía Trần Phi Hùng ở bên cạnh rồi nói: “Ba ơi, Thiên thật sự là không biết xấu hổ, bây giờ tu vi của ông ta đã đạt tới Cửu Thiên Thế Đỉnh rồi. Giang Cung Tuấn đã chết, không có người nào là đối thủ của ông ta, rõ ràng là ông ta muốn lên làm minh chủ Võ Minh thiên hạ, lại còn bày ra vẻ mặt không muốn”.

Trần Phi Hùng hơi thả lỏng tay và nói: “Mặc kệ ông ta thôi.”

“Vâng.” Lúc này Trần Vũ Yên mới không oán giận nữa.

Khu vực nhà họ Giang, lão tổ của nhà họ Giang là Giang Phùng cũng mang theo người nhà họ Giang xuất hiện ở núi Lục Hoàng, ngay cả Giang Vô Song cũng đến đây.

Từ khi tin tức Giang Cung Tuấn đã chết truyền tới, Giang Vô Song cũng không quan tâm đến việc điều hành gia tộc, hiện giờ cô ta chỉ muốn biết Giang Cung Tuấn còn sống hay đã chết, mà người duy nhất biết Giang Cung Tuấn còn sống hay đã chết chỉ có Thiên mà thôi.

Cô ta bước từng bước đi ra ngoài, xuất hiện ở giữa sảnh.

Thiên nhìn thấy Giang Vô Song mặc một bộ quần áo màu trắng, xinh đẹp tuyệt trần đi tới, ông ta cũng bị vẻ đẹp của Giang Vô Song khiến cho chấn động.

Vài giây sau, ông ta mới có phản ứng lại, nhìn về phía Giang Vô Song xuất hiện ở trước mặt, cười hỏi: “Đây không phải là Giang Vô Song của nhà họ Giang sao? Sao thế, cô muốn lên làm minh chủ của Võ Minh thiên hạ sao?”

Giang Vô Song lắc đầu rồi nói: “Ta không có loại năng lực này, cũng không có ý nghĩ này, tôi chỉ muốn hỏi ông một vấn đề thôi”

Tại đây tụ tập rất nhiều võ giả.

Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Giang Vô Song, bọn họ đều muốn biết cô ta muốn hỏi Thiên cái gì.

Thiên nhìn Giang Vô Song và lên tiếng hỏi cô ta: “Cô muốn hỏi cái gì?”

Giang Vô Song hỏi: “Một thời gian trước, ông đã đi ra biển cùng với Giang Cung Tuần nhưng chỉ có ông quay trở lại. Tôi muốn biết trên hải đảo đã xảy ra chuyện gì, hôm nay ở trước mặt các anh hùng trong thiên hạ, ông hãy nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra trên hải đảo đi”

“Chuyện này.”

Nghe đến đây, khuôn mặt của Thiên tràn ngập sự tiếc nuối rồi sau đó ông ta kể lại từng chuyện xảy ra trên đảo.

“Tôi đi tìm rồng, nhưng thằng nhóc Giang Cung Tuần này lại không có mắt, lại đi trêu chọc cường giả vẫn còn sống từ hơn một ngàn ba trăm năm trước cho nên đã bị giết. Tôi nhìn thấy tận mắt, cậu ta bị đánh xuống biển”

“Tôi xin lỗi” Vừa nói, ông ta vừa cúi đầu thật sâu trước mọi người trong thiên hạ.

“Thực lực của tôi có hạn nên không thể cứu được Giang Cung Tuấn, điều này đã khiến cho Đoan Hùng mất đi một siêu cấp cường giả, mất đi một thần hộ mệnh”

Ông ta xin lỗi vô cùng thành khẩn, điều này làm cho Giang Vô Song không thể nhìn ra bất cứ sai sót nào.

“Thật, chết thật rồi sao?” Giang Vô Song vẫn không tin.

“Đúng vậy”

Thiên gật đầu và nói: “Thật sự đã chết rồi.”

Đột nhiên, ông ta quay người nhìn về phía mọi người ở bốn phía xung quanh, cất cao giọng nói: “Thưa các vị, trên đảo có cường giả đã sống hơn ngàn năm, lại còn có rồng, lần này chúng ta mang theo vũ khí công nghệ cao đi san bằng hải đảo, giết rồng và báo thù cho Giang Cung Tuấn. Đồng thời lấy được long huyết, chúng ta sẽ được trường sinh, cùng nhau xây dựng một vương triều thịnh thể và kiến tạo nền hòa bình trên trái đất.”

“Chúng ta là võ giả.”

“Chúng ta mạnh hơn những người bình thường, chúng ta nên bảo vệ những người bình thường.”

“Đây là trách nhiệm của chúng ta”

Thiên từng là thuộc hạ ở bên cạnh Vương cho nên ông ta hiểu rất rõ việc lung lạc lòng người.

Những lời này của ông ta đã được rất nhiều người ủng hộ. Ở đằng xa tụ tập khoảng bảy tám người nước ngoài, trong đó có người da trắng, cũng có người da đen.

Người cầm đầu là một người da đen cao hai mét, dáng người thô cứng, nhìn về phía Thiên đang xúi bấy gây chuyện, khóe miệng nhếch lên, vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Những năm này, chúng ta vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng, hiện tại đã đến lúc chúng ta bắt tay vào hành động, lần này võ giả của Đoan Hùng sẽ làm nền cho tôi”

“Chủ nhân, chúng ta sẽ ra tay sao?” Một người đàn ông da trắng đứng phía sau người đàn ông da đen lên tiếng hỏi.

Người đàn ông da đen cao lớn nói: “Hiện tại không cần làm gì cả, đợi lát nữa tôi sẽ đánh bại Thiên và trở thành minh chủ Võ Minh thiên hạ”

Vừa nói anh vừa khịt mũi lạnh lùng.

“Hừ, Cửu Thiên Thế thì làm sao, võ giả làm sao có thể so sánh với dị năng giả của nước ta. Hơn nữa bây giờ tôi đã là dị năng giả cấp chín, muốn giết võ giả Cửu Thiên Thế rất dễ dàng”

Người da đen vô cùng tự tin, ông ta sẽ đánh bại Thiên, chiến thắng các võ giả của Đoan Hùng và trở thành minh chủ Võ Minh thiên hạ.

Núi Lục Hoàng, ở khu vực trung tâm.

Sau khi Thiên nói một đống lớn xong ông ta lại nói tiếp: “Chúng ta sẽ tuân theo quy tắc từ xưa đến nay, luận võ để xác định thắng bại, người thắng chính là minh chủ của Võ Minh thiên hạ. Từ nay về sau, các võ giả trong thiên hạ đều phải nghe theo minh chủ, không được làm trái, nếu không thì giết không tha”.

“Ủng hộ!

“Đồng ý” “Võ giả của Đoan Hùng và võ giả nước ngoài vẫn luôn chia năm bè bảy mảng, đã đến lúc phải chấn chỉnh rồi” Thiên lại nhận được sự đồng tình của rất nhiều người.

Giang Thời cũng có mặt trong đám đông, ở phía sau ông ấy có một vài người bịt mặt đi theo sau.

Những người này đứng im như những bức tượng điêu khắc bằng gỗ, bất động và không nói chuyện.

Giang Thời cũng không đứng ra nói lời nào, đối với ông ấy mà nói thì vị trí minh chủ Võ Minh thiên hạ không quan trọng, quan trọng là long huyết.

Ông ấy muốn có long huyết. Vì nó mà ông ấy đã trả giá trong nhiều thập kỷ.

Giờ đây, ước nguyện của ông ấy cũng sắp được thực hiện.

Sau khi đồ long sẽ đến lượt ông ấy lên sân khấu. Vì vậy, bây giờ đi lên tranh đoạt vị trí minh chủ Võ Minh thiên hạ là vô nghĩa, cũng không cần thiết phải giành lấy nó.

Khu vực nước ngoài, người da đen cao lớn ra lệnh: “Linna, cô lên đi.”

“Vâng.”

Ở phía sau có một cô gái ngoại quốc, tầm hai mươi mấy tuổi, tóc vàng, da trắng, mắt xanh đứng lên, thân hình chợt lóe lên, lập tức xuất hiện ở khu vực trung tâm.

Khi nhìn thấy có người đứng ra luận võ, trên mặt của Thiên lộ ra vẻ âm u, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đúng là muốn chết.”