Chiến Thần Xuất Kích

Chương 834




Chương 834: Cơ hội cứu mạng

Bách Hiểu Sinh là tiền bối của giới cổ võ.

Bởi vì Lâm Lang Các là môn phái trung lập, điều này dẫn đến Bách Hiểu Sinh có có uy vọng cực cao trong giới cổ võ, bất kể là chính đạo hay là tà đạo đi vào núi Lâm Lang, đều rất có quy củ, đều rất tôn kính với Bách Hiểu Sinh.

Nhưng Giang Cung Tuần thì lại trực tiếp dứt khoát bảo Bách Hiểu Sinh tới gặp anh. Là bởi vì lúc trước, Bách Hiểu Sinh đã cho anh một tình báo.

Đồng thời cũng nói cái tình báo này cho những người khác biết.

Làm cho anh cảm giác mình đã bị lừa rồi, tất nhiên anh cũng không cho các đệ tử của Lâm Lang Các sắc mặt hòa nhã gì được.

“Các… các chủ không ở đây”

“Đi đâu rồi?”.

“Tôi… tôi không biết.”

Đối mặt với Giang Cung Tuấn, các đệ tử của Lâm Làng Các cũng có chút kiêng kị.

Đây chính là một sự tồn tại khủng bố chân chính, thực lực của anh, gần như có thể nói là đệ nhất thiên hạ.

Vèo.

Ngay lúc các đệ tử của Lâm Lang Các nói không biết, Giang Công Tuấn đã nhanh chóng rút ra Kiếm Long đệ nhất ra.

Trường kiểm màu vàng trong tay anh đã đặt lên trên cổ của các đệ tử Lâm Lang Các.

Tốc độ rút kiếm của anh quá nhanh, nhanh đến mức các đệ tử Lâm Lang Các cũng chưa phản ứng lại thì đã cảm thấy trên cổ mình lạnh lạnh rồi.

“Cho dù là có giết tôi thì các chủ cũng có không ở đây”

Trong lòng các đệ tử của Lâm Lang Các kiêng kị, nhưng mà các chủ thật sự không có ở đây.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đại khái đã biết, Bách Hiểu Sinh thật sự không ở đây.

“Làm sao, tìm tôi hả?”

Ngay lúc này, một người mặc trường bào màu trắng, mái tóc để dài, nhìn như trẻ tuổi, nhưng xen lẫn với tóc dài màu đen lại mang theo một vài sợi bạc, bên trong con người còn mang theo vẻ tang thương đi tới.

Giang Cung Tuấn thu kiểm lại, xoay người nhìn lại phát hiện Bách Hiểu Sinh đi tới.

Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi ông”

Giang Cung Tuấn tới làm gì, Bách Hiểu Sinh đã biết rồi.

Bởi vì gần đây có lời đồn liên quan đến cửu chuyển kim đan quá nhiều rồi, Giang Cung Tuần thả tin tức ra, ai có thể cung cấp tin tức của Đường Sở Vi thì sẽ lấy một viên cửu chuyển kim đan làm thù lao.

Ông ta cũng đoán được, Giang Cung Tuấn là vì Đường Sở Vị mà đến đây.

“Cậu muốn biết tung tích của Đường Sở Vi?”

“Phải” Giang Cung Tuấn gật đầu.

“Tôi không nhất định có thể giúp cậu tìm được người”

Bách Hiểu Sinh nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Như vậy đi, cậu cho tới thời gian một tuần, nếu như tôi có thể tìm được, tôi cho cậu tin tức của Đường Sở Vi. Đến lúc đó cậu lại giúp tôi làm một chuyện, cộng thêm lúc trước nữa, chính là hai chuyện. Nếu như tôi không thể tìm được người, vậy thì xóa bỏ, thế nào?”

“Được.”

Giang Cung Tuấn cũng không từ chối. Bởi vì bây giờ anh thật sự không biết phải đi nơi nào để tìm Đường Sở Vị cả.

Anh đã đến hết những nơi mà Đường Sở Vị có thể đến rồi, nhưng cũng không tìm thấy cô.

Bây giờ anh chỉ có thể chờ mong tin tức của Lâm Lang Các mà thôi.

“Nếu đã như vậy, vậy thì cậu Giang cứ tạm thời ở lại Lâm Lang Các mấy ngày đi, tôi sẽ lập tức vận dụng phái hệ thống tình báo của tôi đi tìm kiếm Đường Sở Vị cho cậu.”

Bách Hiểu Sinh để lại một câu rồi xoay người rời đi.

Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại Lâm Lang Các.

Cho tới bây giờ anh đều bề bộn nhiều việc, khó có được thời gian rảnh rỗi.

Bây giờ, anh ngoại trừ chờ đợi ra thì cũng không có chuyện gì khác có thể làm.

Anh trở nên nhàn rỗi.

Sau khi nhàn rỗi, anh bắt đầu đi đẽo gọt Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm, vẫn là đi gọt giũa kiểm thuật Thái Ất nữa.

Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm, cảnh giới thứ hai của kiếm thuật Thái Ất, đây là tiêu chuẩn để tu luyện kiếm tuyệt đệ nhất. Đạt tới cảnh giới này rồi thì mới có thể tu luyện đệ nhất kiếm thuật vô địch hơn người kia được.

Giang Cung Tuấn đã nắm giữ được Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm rồi, mà Thập Tứ Kiếm, anh lại chẳng có một chút đầu mối nào ca.

Kiếm thuật Thái Ất, anh cũng đã từng tu luyện rồi, nhưng đến bây giờ mà chỉ có thể lĩnh ngộ được sơ sơ một chút mà thôi.

Anh ở núi Lâm Lang, bắt đầu ngộ kiếm.

Bách Hiểu Sinh thì lại đang tìm kiếm Đường Sở Vi.

Ba ngày sau phía sau núi của thung lũng Dược Vương. Nơi đây có thêm một căn nhà gỗ.

Trước cửa căn nhà gỗ có một cô gái ngồi đó.

Cô gái mặc quần áo màu đen, một mái tóc màu xám trắng, cô ngồi ở trên một chiếc ghế gỗ, trong lòng cô có ôm một thanh kiểm màu đen, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve kiếm.

Ken két.

Tiếng bước chân truyền đến.

Bách Hiểu Sinh đi tới.

Ông ta xuất hiện trước người Đường Sở Vi, nhìn cô nói: “Đường Sở Vi, cô thật đúng là biết ẩn nhỉ, thế mà lại quy ẩn ở thung lũng Dược Vương”

Đường Sở Vị ngẩng đầu nhìn Bách Hiểu Sinh vừa xuất hiện, vẻ mặt cô bình tĩnh hỏi: “Sao ông lại tìm tới đây được? Dược Tiên nói cho ông biết sao?”.

Đường Sở Vị tới đây, chỉ có một người biết thôi

Đó chính là cốc chủ của thung lũng Dược Vương Dược Tiên.

Sau khi cô rời khỏi Giang Cung Tuấn, cô vẫn chưa chết tâm, vì thế nên cô đã đi đến thung lũng Dược Vương, muốn Dược Tiên nhìn xem giúp cô.

Nhưng thân thể của cô, cho dù là Dược Tiên đi nữa thì cũng không có cách nào cả.

Vì thế, cô đã ẩn cư ở phía sau núi của thung lũng Dược Vương.

“Là ai nói cho tôi biết, cô không cần phải quan tâm.”

“Giang Cung Tuấn bảo ông đến tìm tôi sao? Nếu đúng như vậy, nhờ ông chuyển lời lại cho anh ấy, Đường Sở Vi đã chết rồi”

Đường Sở Vi lên tiếng nói.

Tuy trong lòng cô cực kỳ không nỡ, nhưng cô không muốn Giang Cung Tuấn Khải vì cô mà bôn ba khắp nơi, cô cũng không muốn làm liên lụy đến Giang Cung Tuấn.

Hoàn cảnh ở nơi đây xinh đẹp, không khí trong lành, ẩn cư ở nơi này, trải qua mấy năm còn lại cũng là lựa chọn không tồi. Bách Hiểu Sinh nhìn Đường Sở Vi, ông ta cũng lâm vào suy tư. Một hồi lâu sau, ông ta mới lên tiếng nói: “Tôi có thể nói như vậy với cậu ta, nhưng cô thật sự buông tay được sao?”

“Nếu không thì sao, còn có thể thể nào được nữa? Chẳng lẽ thật sự để cho Giang Cung Tuấn đi giết rồng sao? Hơn một nghìn năm trước, nhiều cường giả đi giết rồng như vậy đều thất bại hết cả rồi, tôi cũng không muốn Giang Cung Tuấn lấy thân đi mạo hiểm”

“Như vậy đi, tôi chỉ miễn phí cho cô một con đường”

Nghe vậy, trong con người ảm đảm không chút ánh sáng của Đường Sở Vi hiện lên một tia tinh quang, vẻ mặt cô chờ mong mà nhìn Bách Hiểu Sinh.

Bách Hiểu Sinh nói: “Cô đi đến núi Ngũ Họa, tìm Định Hằng sứ thái đi.”

Vẻ mặt Đường Sở Vị nghi hoặc, cô hỏi: “Bà ấy là ai? Bà ấy có thể cứu được tôi?”

Bách Hiểu Sinh khẽ lắc đầu, ông ta nói: “Cái này thì tôi cũng không biết, nhưng tôi biết tình trạng thân thể cô là bởi vì đã hấp thu năng lượng có ẩn chứa máu tươi nên mới tạo thành tình hình như bây giờ. Tôi nghĩ, nếu có thể tiêu hủy đi công lực của cô, làm cho trở về trong máu tươi, có lẽ sẽ có cách cứu. Mà Định Hằng sứ thái là một thể ngoại cao nhân, tuy thực lực không bằng cô, nhưng bà ta lại tu luyện một môn thần công, có thể tiêu hủy được công lực của cô, chuyển hoán công lực của cô thành năng lượng máu. Đến lúc đó cô sẽ trở thành người thường, nhưng cô cũng có thể bởi vậy mà sống sót được”

“Cảm ơn đã chỉ điểm, xin hỏi núi Ngũ Họa ở nơi nào?”

Sau đó, Bách Hiểu Sinh nói ra vị trí của núi Ngũ Họa.

Bách Hiểu Sinh không hề chần chờ chút nào, cô cầm lấy Chân Tà Kiếm, thân thể cô tựa như mị ảnh nhanh chóng bay đi về phía xa xa, biến mất trong tầm mắt Bách Hiểu Sinh trong nháy mắt.

Bách Hiểu Sinh cũng xoay người rời đi. Chỉ trong chớp mắt, Giang Cung Tuấn đã ở Lâm Lang Các được một tuần rồi. Trong một tuần này, anh đều ở Lâm Lang Các, không đi đến nơi khác, Anh đang đợi tin tức của Bách Hiểu Sinh, cũng đang dụng tâm mà luyện kiếm.

Nhưng một tuần sau, một người khách không mời mà đến xuất hiện ở núi Lâm Lang.

Đây chính là Thiên đã tìm tới.

Thiên biết chuyện Giang Cung Tuấn đã phát tin tức, cũng đã biết trong tay Giang Cung Tuấn có cửu chuyển kim đan, thông qua hỏi thăm, ông ta mới biết được Giang Cung Tuấn ở núi Lâm Lang, vì thế, ông ta đã đuổi tới.

Mục đích chỉ là vì xin một viên cửu chuyện kim đan. Trong khoảng thời gian này, ông ta cũng không hề nhàn rỗi.

Ông ta âm thầm hấp thu công lực của một vài người. Nhưng ông ta không làm trắng trợn, mà là âm thầm tiến hành.

Người mà ông ta hấp thu đều là mấy người không nổi tiếng, đều là một vài người độc hành, cho dù đã chết rồi thì cũng sẽ không làm náo động được.

Bây giờ, ông ta đã bước vào bậc Thiên Thệ thứ bảy rồi.

Hấp công đại pháp, cũng không phải có thể hấp thu công lực vô hạn được.

Lúc công lực được hấp thu quá nhiều rồi, thân thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ông ta không dám hấp thu nữa. Muốn tiến vào cảnh giới thứ chín, còn phải dựa vào cửu chuyển kim đan nữa.