Chiến Thần Xuất Kích

Chương 733




Chương 733: Luyện kiếm

Vỏ của thân kiếm Hình Kiểm, bị đánh vỡ, xuất hiện vết nứt. Trong vết nứt này, lộ ra là một ánh sáng phát ra từ lưỡi kiếm chói lọi. Ánh sáng phát ra màu kim, rất chói mắt. Như một vầng thái dương nhỏ đọng lại giữa không trung. Giang Cung Tuấn nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng vui mừng.

Anh mang theo Hình Kiểm cũng đã được một thời gian, nhưng không ngờ Hình Kiếm lại vẫn chưa được khai phong.

Tiện tay vung lên, Hình Kiếm giữa không trung lập tức quay về lại trong tay.

Anh cầm lấy Hình Kiếm, tỉ mỉ quan sát.

Giang Cung Tuấn phát hiện ra, thân của Hình Kiểm, thật sự có một lớp vỏ bọc.

Bây giờ vỏ bọc có một vài vết nứt. Anh càng tăng thêm lực, mạnh mẽ đánh vỡ vỏ bọc bên ngoài kia đi. Vết nứt trên vỏ càng ngày càng lớn. Cuối cùng, rơi ra hết toàn bộ. Hình Kiểm thật sự đã lộ ra trước mắt Giang Cung Tuấn. Đây là một thanh kiếm màu kim. Trên thân kiểm còn khắc vài hoa văn thần bí.

Quan sát tỉ mỉ, còn có thể phân biệt được, nét điêu khắc trông như một con rồng cực lớn sinh động như thật.

Nhìn trường kiểm màu kim trong tay, vẻ mặt Giang Cung Tuấn mừng rõ.

Trần Vũ Yến bước đến, vẻ mặt thích thú nói: “Anh Giang, chúc mừng anh, Hình Kiếm cuối cùng cũng được khai phong.

Giang Cung Tuấn đã cảm ứng được.

Bây giờ cầm lấy Hình Kiếm, cảm giác không giống lúc trước nữa.  Lúc trước cầm vào Hình Kiếm, giống như một thanh kiểm sát không hề có sinh mệnh, nhưng bây giờ anh lại có thể cảm ứng đã rất rõ ràng năng lượng bên trong Hình Kiểm truyền đến.

Năng lượng này, khiến cho chân khí của anh được đẩy mạnh hơn.

Bây giờ sử dụng Hình Kiếm, uy lực thiên tuyệt thập tam kiểm sẽ được tăng lên vài phần.

“Cảm ơn nhiều”

Giang Cung Tuấn nhìn Trần Vũ Yến, thật lòng cảm ơn cô.

Nếu như không phải là Trần Vũ Yến, anh còn không biết Hình Kiếm có một càn khôn khác, còn không biết làm thế nào để khai phong Hình Kiếm.

“Anh luyện kiếm đi”.

Trần Vũ Yến cũng không làm phiền Giang Cung Tuần nữa mà nhẹ nhàng lùi về sau.

Cầm lấy Hình Kiếm đã được khai phong, Giang Cung Tuấn xông lên luyện kiếm.

Anh ở trên đỉnh núi Thiên Sơn Quan, bắt đầu thi triển thiên tuyệt thập tam kiếm.

Mười ba đạo kiểm khí cùng nhau xông lên, đan xen khắp trời, toát ra hơi thở rất đáng sợ, nhìn vẻ mặt của Trần Vũ Yến ở phía xa xa hết sức ngạc nhiên.

“Thiên sắc thập tam kiếm, không ngờ, cậu Giang trẻ tuổi như thế, mà đã luyện thành được bí quyết gia truyền của nhà họ Giang đã thất truyền thiện sắc thập tam niên, với khả năng tiềm tàng của anh ấy, tương lai chắc chắn có thể lĩnh ngộ được sự hủy thiên diệt địa của Thập Tứ Kiếm.

Sau khi Giang Cung Tuấn luyện kiếm qua một lần, mới kết thúc. Thân hình từ trên trời đáp xuống, ổn định đứng vững trên mặt đất.

Trần Vũ Yến kịp thời chạy đến, nói: “Anh Giang, chẳng lẽ anh không cảm nhận được tu luyện thiên sắc thập tam kiếm có vấn đề sao?”

“Hừm, có sao?” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn hoài nghi. Anh luyện kiếm, đều là do Giang Phùng dạy bảo.

Lúc trước luyện kiếm được hơn một tháng, gắng gượng đạt được Thiên sắc thập tam kiếm ở cảnh giới thứ hai.

Còn lại lần này đột nhiên có đột phá, nhập vào trạng thái giác ngộ, mới có thể lĩnh hội được hoàn toàn Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.

Trần Vũ Yến duỗi những ngón tay thon dài ra, chạm vào cằm và suy nghĩ.

Một lúc sau, cô ta mới nói một cách chậm rãi: “Tôi chưa từng nhìn thấy Thiên Tuyệt Thập Tam Kiểm là như thế nào, nhưng tôi xem các ghi chép trong sách cổ thì lão tổ của nhà họ Giang là người đứng đầu trong tứ đại gia thần của Chiêu Tử Vương, thực lực vô cùng mạnh, mà Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm không chỉ có mười ba luồng kiếm khí đơn giản như vậy” .

Cô ta nhìn Giang Cung Tuấn rồi nói: “Nếu như anh thi triển mười bai luồng kiếm khí, chỉ cần là tiếp xúc với kiếm pháp, chân khí đủ mạnh, thì anh có thể dùng chân khí để tạo ra mười ba luồng kiếm khí. Nhưng nếu làm như vậy thì Thiên Tuyệt Thập Tam Kiểm ngày nay sẽ thẹn với chức danh đệ nhất kiểm thuật trên thiên hạ”

Câu nói của Trần Vũ Yến làm cho Giang Cung Tuấn chìm vào trong suy nghĩ.

Nói rất có lý, anh không thể phản bác lại được.

Trần Vũ Yến lại hỏi: “Bây giờ anh Giang đã thi triển ra kiểm khí, hẳn là có thể đạt tới cảnh giới thu phóng tự nhiên có đúng không?”

“Ừm! Giang Cung Tuấn gật đầu. Thời gian mà anh tiếp xúc với kiếm thuật cũng không nhiều lắm.

Hiện tại anh chỉ có thể thi triển ra mười ba luồng kiếm khí, nhưng lại chưa thể thu phóng tự nhiên.

Trần Vũ Yến nói tiếp: “Tôi cũng biết anh Giang trở thành võ giả cũng chưa lâu, thời gian tiếp xúc với kiếm thuật cũng không dài. Trong võ thuật, hay làm khéo tay, tôi cũng không hiểu gì về Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm. Tôi chỉ biết Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm là kiếm thuật đệ nhất thiên hạ và Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiểm có thể hủy diệt thiên địa”.

“Trong sách cổ của phái Thiên Sơn có ghi rằng trong Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm thì Thập Tam Kiếm chỉ là danh từ, điểm cốt lõi thực sự, đó chính là Tuyệt”

“Tuyệt có thể hiểu là độc nhất vô nhị, hay có thể nói là biến hóa khôn lường, kỳ ảo”

Trần Vũ Yến nói sơ qua những thông tin mà cô ta đã xem qua về Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm cho Giang Cung Tuấn nghe.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lại lâm vào suy nghĩ. Một lúc sau, anh hỏi: “Cô đọc những thứ này ở trong sách à?” “Ừm.”.

Trần Vũ Yến gật đầu, mỉm cười và nói: “Môn phái của tôi không chỉ ghi chép về thế sự khắp thiên hạ và võ học trong hàng nghìn năm qua, mà quan hệ giữa phái Thiên Sơn và Bách Hiểu Sinh cũng rất tốt. Khi tôi còn nhỏ, tôi rất thường đến Lâm Lang Các để chơi” .

Giang Cung Tuấn chất vấn: “Lâm Lang Các thì có gì để chơi?”

Trần Vũ Yến giải thích: “Thế lực do Bạch Hiểu Sinh tạo ra là một môn phái trung lập và là mạng lưới tình báo của giới cổ võ. Mạng lưới tình báo của Lâm Lang Các đã lan rộng khắp thiên hạ. Trong hàng nghìn năm, không có việc gì mà Bạch Hiểu Sinh lại không biết” .

“Tất nhiên, Bạch Hiểu Sinh mà tôi nói đến chính là một danh hiệu, bởi vì mọi thế hệ các chủ của Lâm Lang Các đều được gọi là Bạch Hiểu Sinh”

“Hóa ra là như vậy.” Giang Cung Tuấn chợt nhận ra.

Nếu không có Trần Vũ Yến nói ra, anh sẽ không biết rằng trong giới cổ võ còn có một môn phái tên là Lâm Lang Các và một nhân vật được gọi là Bạch Hiểu Sinh.

Tạm thời anh cũng chưa nghĩ đến vấn đề này. Thay vào đó, anh tiếp tục đặt câu hỏi liên quan đến Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.

Thậm chí anh còn hỏi về Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm. “Thập Tứ Kiểm?”

Trần Vũ Yến lắc đầu và nói: “Tôi không biết về điều đó, trong sách cổ không có nói đến Thập Tứ Kiểm mà chỉ nhắc qua chiêu thức này mà thôi.”

Nói xong, cô ta nhìn về phía Giang Cung Tuấn, mím môi cười nói: “Kiếm pháp của tôi kém hơn anh Giang rất nhiều. Lời nói của tôi có thể không đúng, anh Giang chỉ cần luyện theo cho ý định của mình là được”

“Ồ, biết rồi” Giang Cung Tuấn gật đầu. Sau đó anh không hỏi nhiều nữa. Anh ngồi xếp bằng trên mặt đất rồi nhắm mắt lại. Trong đầu hiện lên kiểm chiều của Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.

Mỗi một chiêu thức đều xuất hiện trong đầu anh, anh đã thực hiện nó lặp đi lặp lại trong tâm trí.

Trí tưởng tượng của con người là vô tận, bộ não của con người có khả năng vô hạn.

Tưởng tượng, có thể tưởng tượng mọi thứ.

Lúc này Giang Cung Tuấn đang suy nghĩ. Nghĩ đến đó, anh để lại một khoảng không ở trong đầu.

Suy nghĩ của anh bay bổng cùng với kiếm pháp, cứ như vậy mà anh rơi vào trạng thái vô cùng huyền diệu và không thể giải thích được.

Trong trạng thái này, tất cả kiếm thuật mà anh thấy trước đây đều được thực hiện trong não của anh.

Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm có hơn một nghìn chiếu kiếm thuật. Vô số kiếm pháp hiển hiện ở trong não.

Trần Vũ Yến thấy Giang Cung Tuấn có vẻ đã lĩnh ngộ được gì đó, cũng không thèm để ý, vì vậy cô ta lẳng lặng đứng ở một bên.

Một đỉnh núi đối diện với Thiên Sơn Quan. Đỉnh núi, ở trước vách núi đen có một người phụ nữ đứng đó.

Người này mặc một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, cầm một chiếc mặt nạ trên tay.

Cô có một khuôn mặt hoàn hảo, khuôn mặt này xinh đẹp và cuốn hút, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ rung động khi nhìn thấy cô.

Cô chính là Đường Sở Vi.

Ngay sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi thủ đô, Đường Sở Vi đã vội vàng chạy đến Nam Hoang và đến Thiên Sơn Quan trước, âm thầm theo dõi Giang Cung Tuấn, cô cũng nhìn thấy con gái của người đứng đầu phái Thiên Sơn đi theo Giang Cung Tuấn.

Giờ phút này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Sở Vị không có vui mừng cũng không lo lắng, chỉ là nhìn chăm chú vào ngọn núi đối diện.