Chiến Thần Xuất Kích

Chương 593




Chương 593: Dược Vương Cốc, Dược Tiên

Âu Dương Lãng mỉm cười đi tới, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Sở Vị, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, làm hành động mời, nói: “Sở Vi, mời cô vào.”

Đường Sở Vi đã đến rồi, cũng không sợ gì cả.

Cô quay người bước vào biệt thự trong biệt phủ.

Ở phòng khách.

Đường Sở Vi nhìn Âu Dương Lãng, lạnh lùng hỏi: “Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn đang ở đâu?”

Âu Dương Lãng búng búng ngón tay nói: “Dâng trà”

Chẳng mấy chốc, có người bưng trà nước lên. Nhưng Đường Sở Vị không uống. Cô biết người trước mặt mình chính là thủ lĩnh thứ hai của Cổ Môn, là người của nhà họ Âu Dương của Cổ Môn năm đó, sở trường dùng độc, nói không chừng trong nước đã bỏ chất độc gì đó. “Tôi hỏi ông, Giang Cung Tuấn ở đâu?”

“Long Vương ra ngoài làm việc rồi.” Âu Dương Lãng nói: “Long Vương giết chưởng môn của phái Thiên Sơn, bây giờ bị phái Thiên Sơn truy sát, cậu ta lo lắng cô sẽ nguy hiểm tính mạng nên căn dặn tôi bảo tôi cho người đến đón cô, bảo vệ cô thật tốt, đợi cậu ta làm xong chuyện sẽ trở về”

“Ông bớt dụ hoặc tôi, đừng tưởng tôi không biết, là ông bức ép Giang Cung Tuấn, ép anh ấy uống cổ độc của ông, chắc chắn là ông ép buộc anh ấy đi làm những chuyện khác.”

“Haiz, Sở Vi, lời này của cô không đúng rồi.” Âu Dương Lãng xua tay, nói: “Tôi đã sớm cho Giang Cung Tuấn uống thuốc giải, Giang Cung Tuấn cũng biết, giết chưởng môn phái Thiên Sơn cậu ta cũng sẽ không quay lại được nữa, đã hoàn toàn gia nhập tổ chức của chúng tôi rồi.”

“Giang Cung Tuấn biết, sau khi cậu ta quay về chắc chắn sẽ không thể làm Long Vương được nữa, cũng không thể làm thiên soái, nhưng chúng tôi có cách, khiến cậu ta gia nhập giới chính trị, trong đợt tuyển chọn năm sau, tranh cử làm vương, đến lúc đó chính là vương của nước Đoan Hùng, trên vạn người, còn cô lúc đó sẽ trở thành vương hậu, mẫu nghi thiên hạ.”

Đường Sở Vi mới không tin mấy lời dối trá của Âu Dương Lãng.

Cô tin chắc Giang Cung Tuấn là bị ông ta bức ép. “Giang Cung Tuấn đầu, tôi muốn đi gặp anh ấy”

“Được, tôi sẽ cho người đưa cô đi.” Âu Dương Lãng cũng không từ chối, căn dặn nói: “Dẫn Sở Vi đi gặp Giang Cung Tuấn. “Vâng.” Mấy tên thủ hạ gật đầu đáp. Sau đó, dẫn Đường Sở Vi rời đi.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đang đứng chặn ở Nhất Tuyến Thiên gần phái Thiên Sơn.

Nhất Tuyến Thiên xung quanh đều là núi, trong khe sâu của ngọn núi có một con đường thẳng, bởi vì thế nên mới được gọi là Nhất Tuyến Thiên.

Trong hẻm cốc của Nhất Tuyến Thiên. Giang Cung Tuấn ngồi trên một tảng đá, hình kiếm cắm vào trong lớp tuyết dày.

Ngọc Kiều, Nguyệt Kiều thì đứng phía sau anh. Tuyết trắng bay bay, cả mảnh trời đất phủ một màu tuyết trắng xóa.

Nhưng lớp tuyết bay lên người của Giang Cung Tuấn đã bị tan chảy, trên tóc hai chị em song sinh kia cũng xuất hiện một vài lớp tuyết.

Tề Hải đứng ở đằng xa, lặng lẽ quan sát.

Cũng chẳng có ai nói chuyện, bầu không khí có hơi lạnh lẽo yên tĩnh.

Dần dần, phía trước xuất hiện một hàng người, có khoảng ba mươi người, nam có nữ có, người dẫn đầu là một ông già khoảng sáu mươi tuổi, để mái tóc dài giống thời phong kiến, mặc một bộ trường bào màu trắng, trên trường bào còn viết một chữ dược.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tề Hải bước tới trước mặt Giang Cung Tuấn, nói: “Đây là người của Dược Vương Cốc, ông lão dẫn đầu chính là cốc chủ của Dược Vương Cốc, giết hết toàn bộ, chẳng chừa một ai, tôi tin cậu có năng lực đó.”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn ngưng trọng.

Dược Vương Cốc?

Anh không biết Dược Vương Cốc là chính hay là tà. Không biết Dược Vương Cốc có nhận được thông tin, phối hợp diễn với anh không.

Nếu không, thế thì nên làm sao mới phải? Giang Cung Tuấn bắt đầu trầm tư.

Tốc độ của ba mươi người này không nhanh, nhưng cũng không chậm.

Có thể đến được khoảng cách cách mấy trăm mét rất nhanh.

Người của Dược Vương Cốc nhìn thấy phía trước có người, cũng không hề dừng lại. “Sư phụ, là Giang Cung Tuấn. Một thanh niên tuấn tú bên cạnh ông lão nhẹ giọng nói: “Trước đây có thời gian con đi thành phố Tử Đằng, tuy không đụng mặt với Giang Cung Tuấn, nhưng từng thấy hình của anh ta. “Cốc chủ, phái Thiên Sơn truyền tin, Giang Cung Tuấn đã giết chết chưởng môn của họ, bây giờ Giang Cung Tuấn xuất hiện ở đây, đúng là lai giả bất thiện”

“Cốc chủ, cẩn thận một chút.”

Những người khác cũng lần lượt lên tiếng.

Dược Tiên nhìn Giang Cung Tuấn đang ngồi trên tảng đá phía trước cắm một thanh kiếm, anh ta đi tới, hai tay nắm chặt, cao giọng nói: “Dược Vương Cốc đến Thiên Sơn như đã hẹn, sao các hạ lại cản đường?”

Giang Cung Tuấn chậm rãi đứng dậy, cầm thanh trường kiếm cắm trong tuyết lên.

Rút kiếm.

Thanh kiếm dài chĩa vào đám người Dược Vương Cốc. “Lấy mạng của các người ”

Lời này vừa thốt ra, đệ tử Dược Vương Cốc đều kinh hãi, lần lượt lùi lại.

Chuyện Giang Cung Tuấn giết chết chưởng môn Trần Phi Hùng của Thiên Sơn Phái ai ai cũng biết, đều truyền ra khắp giới cổ võ rồi.

Thiên Sơn Phái phát lệnh truy sát võ minh, truy sát

Giang Cung Tuấn trên phạm vi toàn thế giới. “Giang Cung Tuấn, cậu đừng ngông cuồng, cậu tưởng rằng bản thân thiên hạ vô địch rồi sao?” Một vị trưởng lão của Dược Vương Cốc mở miệng mắng: “Cậu thân là Long Vương Nam Cương, càng là tổng soái thiên soái của quân Xích Diễm, hôm nay lại nổi giáo cho giặc, lẽ nào cậu không sợ trời phạt sao “

“Giang Cung Tuấn, cậu đừng làm bậy nữa, đừng để trúng mưu kế của kẻ địch”

“Giang Cung Tuấn, bỏ kiếm xuống, có gì từ từ thương lượng.”

Một số người tức giận, một số người khác thì sợ hãi.

Dược Vương Cốc tuy cũng là một môn phái cổ võ, nhưng phần lớn Dược Vương Cốc dành thời gian dùng để nghiên cứu y thuật, cho nên sức mạnh của họ rất hạn chế, người mạnh nhất là cốc chủ cũng chỉ mới đạt ngũ cảnh.

Sắc mặt Giang Cung Tuấn lạnh lùng.

Anh thúc đẩy chân khí, cấp tốc lao tới phía trước.

Tốc độ của anh rất nhanh, dường như chỉ trong phút chốc, đã xuất hiện trước mặt nhiều đệ tử của Dược Vương Cốc, cầm trường kiếm trong tay, chống trước ngực của Dược Tiên.

Dược Tiên sắc mặt không chút thay đổi nhìn Giang Cung Tuấn: “Sức mạnh của cậu hơn tôi, cậu muốn giết tôi, tôi không có bất kỳ phản kháng nào, tôi chỉ có một yêu cầu, tha cho các đệ tử của Dược Vương Cốc.”

“Sư phụ………. “Cốc chủ..”

Các môn đệ của Dược Vương Cốc lần lượt nói,

Dược Tiên khẽ xua tay, chặn cơn tức giận của các đệ tử môn hạ.

Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Ra tay đi.”

Giang Cung Tuấn không hề có chút lưu tình.

Thanh hình kiếm trong tay trực tiếp xuyên qua cơ thể

Dược Tiên.

Xoet!

Thu kiếm, máu tươi rơi vãi khắp nền tuyết, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp nhưng đẫm máu.

Dược Tiên phun ra máu, ông ta từ từ ngã xuống.

Sau khi ra ta, Giang Cung Tuấn xoay người bỏ đi. “A, Giang Cung Tuấn, tôi liều với cậu.”

Ngay lúc này, một đệ tử rút kiếm ra đột nhiên đâm về phía Giang Cung Tuấn.

Thế nhưng chưa kịp đến gần Giang Cung Tuấn, thì đã bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh bay đi, rơi mạnh xuống đất.

Giang Cung Tuấn đến trước mặt Tề Hải.

Tề Hải nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói: “Bảo cậu giết hết, cậu làm gì thế?”

Giang Cung Tuấn lại ngồi trên tảng đá, điềm nhiên nói: “Người có sức uy hiếp các người cũng chỉ có cốc chủ Dược Vương Cốc, những người khác không thể làm gì được các người, hà tất phải giết người bừa bãi.

Phía xa, cốc chủ Dược Vương Cốc đã ngã xuống đất, sắc mặt ông ta tái nhợt.

Ông ta không chết ngay, nhìn các đệ tử của Dược Vương Cốc và nói: “Sau khi ta chết, hãy mang xác của ta lên Thiên Sơn, chờ đại hội đến, để võ minh làm chủ.”

Nói xong ông ta nghiêng đầu sang một bên, không còn dấu hiệu của sự sống. “Sư phụ”

“Cốc chủ.”

Trong tuyết, có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tề Hải bước tới.

Các đệ tử của Dược Vương Cốc sợ hãi lùi lại.

Ông ta ngồi xuống kiểm tra hơi thở của Dược Tiên, cảm thấy đã tắt thở thật, vẻ mặt ông ta mới hiện lên một chút vui mừng. Giang Cung Tuấn không muốn làm khó đệ tử Dược

Vương cốc, ông ta cũng lười ra tay với đám tôm tép này, xoay người đến trước mặt Giang Cung Tuấn, khen người: “Cậu Giang, cậu làm rất tốt.”