Chiến Thần Xuất Kích

Chương 592




Chương 592: Cung nghênh Long tẩu

Có người đi theo, Giang Cung Tuấn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chờ thời cơ hành động.

Anh cũng không nói gì thêm, cầm hình kiếm lên xoay người rời đi.

Âu Dương Lãng liếc nhìn Tề Hải nói: “Theo sát”

“Vâng.”

Tề Hải gật đầu đi ra ngoài, đuổi theo Giang Cung Tuấn, hô lớn: “Cậu Giang, xe đã chuẩn bị xong, trên xe có chuẩn bị thực phẩm đủ dù mấy ngày, lên xe đi.”

Ông ta vừa nói vừa chỉ vào chiếc xe địa hình ngoài sân.

Giang Cung Tuấn đi tới, mở cửa rồi ngồi vào hàng ghế

Tề Hải thì ngồi vào buồng lái lái xe.

Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều cũng ngồi ở phía sau, hai bên Giang Cung Tuấn.

Một người ôm lấy cánh tay Giang Cung Tuấn, một người tựa vào người anh, trông rất là thân mật. Sau khi xe chạy một hồi lâu, thì không thể đi được nữa. Tề Hải dừng lại, quay đầu nhìn Giang Cung Tuấn, chỉ

Giang Cung Tuấn cũng không thấy nói gì.

Tề Hải lái xe đi về phía phái Thiên Sơn. sau. vào một ngọn núi trước mặt, nói: “Ngọn núi phía trước tiên là núi Thiên Sơn, cũng là con đường duy nhất đến Thiên Sơn phải. Chúng ta cử đến đó chờ đi.”

“Ừm.” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Con đường này anh biết, bởi vì anh đã từng đến phái Thiên Sơn bằng con đường này.

Cùng lúc Giang Cung Tuấn rời đi.

Tại thành phố Thiên Triều.

Sau một đêm giám sát điều tra, người trong Vương Thiên Điện cũng xác định được vị trí mà Giang Cung Tuấn và Hứa Linh gặp nhau, còn chụp không ít hình của biệt phủ

Trong khách sạn.

Đường Sở Vi lấy bức ảnh do cường giả của Vương Thiên Điện mang về và gửi cho Hứa Linh. Rất nhanh, Hứa Linh đã xác định được, chính là nơi này. “Chúng ta đi cứu người.” Đường Sở Vi đứng dậy rời đi.

Giang Vô Song kịp thời ngăn cô lại, nói: “Đi như thế này không phải nạp mạng sao?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Giang Vô Song nói: “Bây giờ Giang Cung Tuấn có sức mạnh như thế nào đâu phải là chị không biết, có thể khiến Giang Cung Tuấn e dè không dám hành động lỗ mãng, còn bị bắt uống độc dược, người trong biệt phủ đó chắc chắn đều là cường giả, chúng ta đi như thế này, đi bao nhiêu, chết bấy nhiêu.

Đường Sở Vì ngồi xuống, hỏi: “Vậy bây giờ nên làm sao đây?”

Giang Vô Song suy nghĩ nói: “Dù sao cũng không thể vội vàng xông tới đó, nên tìm cách liên lạc với Giang Cung

Tuấn.”

“Làm sao liên lạc được? Mấy ngày nay điện thoại cũng không kết nối được, rất có thể đã chặn tôi rồi.”

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Giang Vô Song đứng dậy đi mở cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra, một khẩu súng đã gắm vào trán cô ta. Cô ta lập tức giơ tay lên, lùi người về phía sau, nhìn người đang cầm súng.

Đây là một người đàn ông trạc ba mươi bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ đen, đằng sau anh ta có nhiều người, một số cầm theo kiếm, một số thì cầm súng có lực sát thương rất lớn.

Giang Vô Song vừa lùi lại vừa nói: “Đại, đại ca, làm gì thế, muốn tiền hay là?”

“Vô Song, sao thế?” Đường Sở Vi cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên nhìn.

Nhìn thấy Giang Vô Song bị một khẩu súng nhắm vào đầu, cô lập tức đứng dậy, thúc động chân khí, trên người toát ra một luồng khí tức rất mạnh.

Cô định ra tay thì… “Vù!”

Một dư ảnh vụt qua.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị điểm huyệt, nhất thời không thể thúc đẩy chân khí, cả người hoàn toàn bất động trên ghế sô pha

Sau đó Đường Sở Vi mới nhìn rõ người ra tay là một lão giả đã lớn tuổi. “Các, các người là ai?” Đường Sở Vi lạnh lùng hỏi.

Người đàn ông cầm súng dí sát đầu Giang Vô Song thu súng lại. Sau đó, anh ta lập tức quỳ một gối xuống đất. “Cung nghênh chị Long”

Những người phía sau anh ta quỳ xuống theo. “Cung nghênh chị Long”

Âm thanh đồng loạt vang lên.

Giang Vô Song sững sờ.

Đường Sở Vi cũng ngẩn ra.

Rốt cuộc chuyện này là sao? “Các, các người là?” Đường Sở Vi nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất hỏi.

Người đàn ông phía trước cung kính nói: “Chị Long, chúng tôi phụng lệnh của Long Vương, mời chị Long về biệt phủ nghỉ ngơi.”

“Giang Cung Tuấn?” Đường Sở Vi sửng sốt, hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”

“Chị Long, hãy đi cùng chúng tôi, khi đến nơi sẽ biết.” Giang Vô Song đi về phía Đường Sở Vị, liếc cô một cái, hỏi: “Chắc chị sẽ không tin mấy lời nói dối đó của họ chứ?”

Đường Sở Vị đương nhiên là không tin, cô đầu có ngốc như vậy chứ.

Chỉ là, bây giờ Giang Cung Tuấn bị hạn chế, muốn gặp anh rất khó, chỉ có thể gặp được anh, mới có thể cùng nhau thương nghị.

Đường Sở Vị nói: “Tôi đi cùng các người.”

“Chị ngốc à?” Giang Vô Song vội vã kéo cô lại, nói: “Giang Cung Tuấn khó khăn lắm mới cứu được mấy người Hứa Linh ra, bây giờ chị lại đi theo bọn họ, chính là rơi vào miệng cọp, nếu bọn họ lại dùng chị uy hiếp Giang Cung Tuấn, chẳng phải là chị đang gây phiền phức cho anh ấy sao?”

“Nhưng mà … “Không có nhưng gì hết.” Giang Vô Song ngắt lời Đường Sở Vi, nhìn người đang quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Tôi mặc kệ các người là ai, mời về cho, Sở Vi sẽ không đi theo các người đâu.”

“Lời cô nói không tính” Người đàn ông quỳ trên mặt đất đứng lên.

Anh ta nhìn ông lão ra tay khi nãy, nói: “Thần lão…”

Lão già vừa cử động lập tức xuất hiện ngay trước mặt Giang Vô Song, túm lấy cổ cô ta, nâng cô ta lên khỏi mặt đất.

Đường Sở Vị hét lên: “Ông làm gì thế, mau dừng tay”

“Chị Long, hãy đi cùng chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó cô ta, nếu không thì… “Mau dừng tay, tôi đi với các người.”

Người đàn ông hét lên: “Thần lão, buông ra đi.” Ông lão lúc này mới thả Giang Vô Song xuống.

Cổ của Giang Vô Song bị siết chặt đến mức tấy đỏ, sau khi thả xuống, cô ta ho khan một tiếng, nhìn Đường Sở Vi, khẽ lắc đầu.

Đường Sở Vị nói: “Vô Song, đến bây giờ, chị cũng không còn lựa chọn nào khác, chị đi gặp Giang Cung Tuấn, em cứ chờ ở đây, đừng đi lung tung” Nói xong cô quay lưng bỏ đi. Những người khác cũng rời đi.

Giang Vô Song ngồi trên sô pha, khuôn mặt xinh đẹp của cô trông có vẻ nặng nề. “Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?” Giang Vô Song khẽ lẩm bẩm.

Tại sao lại đến đưa Đường Sở Vi đi?

Giang Cung Tuấn đã uống độc dược rồi, vậy tại sao lại mang Đường Sở Vi đi? Chẳng lẽ là muốn dùng Đường Sở Vi uy hiếp Giang Cung Tuấn lần nữa sao?

Đường Sở Vị bước ra khỏi khách sạn và lên xe.

Cô ngồi ở hàng ghế sau.

Trước mặt có người lái xe, người ngồi ở ghế phụ lái chính là người đã dùng súng ngắm vào đầu Giang Vô Song.

Đường Sở Vi giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Các người rất cuộc là ai, Giang Cung Tuấn có phải đang ở trong tay các người không?”

“Chị Long, cô đang nói cái gì vậy, chúng tôi đều là thuộc hạ của Long Vương, đại hội Thiên Sơn sắp đến, Long Vương phải đi làm đại sự, lo lắng cô bị báo thù, nên đặc biệt phải chúng tôi đến đón cô, đưa cô đến một nơi an toàn.”

Đường Sở Vị hỏi: “Chuyện lớn, chuyện lớn gì?”

“Chuyện này thuộc hạ cũng không biết, tôi dẫn chị Long về tạm thời ở đó, đợi Long Vương đến, tự nhiên sẽ nói cho cô biết”

Nghe vậy, Đường Sở Vĩ nhíu mày. Cô biết sự việc tuyệt đối không đơn giản như thế.

Chuyện lớn?

Rốt cuộc là chuyện lớn gì?

Cô bắt đầu suy nghĩ.

Chẳng lẽ, như lời Giang Vô Song nói, đối phương uy hiếp Giang Cung Tuấn, tấn công cường giả của các đại môn phái và gia tộc cổ võ, khiến Giang Cung Tuấn một lần nữa đoạn tuyệt quan hệ với võ minh chính đạo, ép Giang

Cung Tuấn đi vào đường cùng, cuối cùng gia nhập Cổ Môn?

Đường Sở Vì cảm thấy chuyện này rất có khả năng

Nếu như thật sự là như thế, cô phải mau chóng gặp được Giang Cung Tuấn, ngăn chặn anh lại, bảo anh đừng tiếp tục sai lầm, nếu không thật sự sẽ không còn đường quay lại nữa.

Chẳng mấy chốc, đã đến biệt phủ, Âu Dương Lãng đích thân đến nghênh tiếp. “Ha ha, Sở Vị, cô đến rồi.” Ông ta mỉm cười rạng rỡ nói. “Âu Dương Lãng?” Đường Sở Vi vừa nhìn đã nhận ra ngay Âu Dương Lãng.

Bởi vì cô cũng đã nhìn thấy tài liệu của Cao Nghị đưa, đại khái cũng có tìm hiểu một số thông tin về tên thủ lĩnh của Cổ Môn.