Chiến Thần Xuất Kích

Chương 591




Chương 591: Giám sát

Không lâu sau, Hứa Linh gửi một ảnh chụp màn hình định vị sang. Sau khi Hứa Linh bị bắt, điện thoại di động của cô ta đã bị tịch thu, cô ta cũng không biết bản thân bị nhốt ở vị trí cụ thể nào.

Lúc được thả ra, sau khi trở về thành phố Tử đằng, cô mới nhận lại được điện thoại của mình.

Nhưng trên đường trở về, cô ta không hề bị giám sát. Cô ta biết mình bị giam giữ ở một nơi gần thành phố Thiên Triều

Bằng cách lại xe nhanh tới vị trí sân bay Thiên Triều, cô ta cũng có thể đại khái đoán được vị trí của sơn trang đó.

Đường Sở Vi nhìn thấy địa chỉ mà Hứa Linh gửi, trên bản đồ có một vòng tròn màu đỏ, cô không khỏi nhíu mày: “Phạm vi khu vực này quá lớn, mấy chục cây số, làm sao tìm được?”

Giang Vô Song cũng nhìn qua một lần, nhưởng mày nói: “Quả thật không thể tìm được, nhưng, không tìm được cũng phải tìm, từ đây cách ngày diễn ra đại hội Thiên Sơn không còn nhiều thời gian nữa, cường giả của các đại môn phái và các gia tộc lớn cũng sắp đến rồi, phải mau chóng tìm cho ra Giang Cung Tuấn, ngăn cản anh ấy tiếp tục phạm sai lầm, nếu không thật sự sẽ không còn đường quay lại nữa.”

“Ừm, chị sẽ lập tức đi thông báo cho cường giả của điện Vương Thiên điều tra trong khu vực này. Đường Sở Vi gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra thông báo cho cường giả của Thiên Vương điện đi tới khu vực do Hứa Linh gửi đến, tìm một căn biệt phủ

Trong một căn phòng ở tầng hai của biệt phủ.

Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng, người cách mặt đất một mét, trên người tràn ngập luồng khí tức vô cùng đáng SỢ.

Sau khi uống rượu Tuyết Liên, cảnh giới của anh đã đạt tới lục cảnh đỉnh phong. Bước vào thất cảnh có ba cửa ải, anh đã vượt được cửa ải đầu tiên.

Chân khí trong cơ thể không ngừng tăng lên, tạo thành một vòng tuần hoàn.

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều thức dây.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn vẫn đang nghiêm túc tu luyện, hai người cũng không làm phiền, mặc quần áo xong liền đi lấy nước rửa mặt, rồi đứng một bên chờ.

Khi nước nguội, thì tiếp tục đi lấy thêm.

Sau tám giờ sáng.

Giang Cung Tuấn mới ngừng luyện công.

Kìm chế khí tức, thân thể vững vàng đứng trên mặt đất. Một cô gái đột nhiên cầm khăn ẩm đi tới, mỉm cười rạng rỡ, nói: “Thiên soái, rửa mặt.”

Cô gái đi tới muốn giúp Giang Cung Tuấn rửa mặt.

Giang Cung Tuấn kịp thời nhận lấy nói: “Tôi tự làm được rồi.”

Anh lấy khăn ẩm rồi đi rửa mặt. Vừa rửa xong thì có người cầm bàn chải tới.

Giang Cung Tuấn tuy là quyền cao chức trọng nhưng chưa từng được ai hầu hạ, thật sự không quen, trên mặt lộ ra vẻ gượng gạo: “Để tôi, tôi tự làm được.”

Lúc này, ở tầng dưới. “Lão đại, đêm qua gần đây xuất hiện không ít võ giả, hình như là đang tìm cái gì đó.”

“Ồ ?” Âu Dương Lãng sửng sốt, hỏi: “Tra rõ là người nào chưa?”

“Đã tra rõ rồi, đám người này là người của Đường Sở Vi phải đến, Đường Sở Vi và Giang Vô Song đã đến thành phố Thiên Triều, là đến vì Giang Cung Tuấn.”

“Đường Sở Vi?”

Âu Dương Lãng chìm vào suy tư.

Ngay từ đầu ông ta cũng muốn bắt Đường Sở Vi uy hiếp Giang Cung Tuấn, bởi vì ông ta biết Giang Cung Tuấn rất si tình, để báo ơn cứu mạng, không tiếc buông bỏ tôn nghiêm tổng soái Hắc Long Quân, vào ở rể nhà họ Đường ở thành phố Tử Đằng.

Ông ta muốn lôi kéo Giang Cung Tuấn, ông ta cảm thấy Đường Sở Vi cũng là một mấu chốt quan trọng.

Nghĩ xong, ông ta liền căn dặn: “Đi bắt Đường Sở Vi cho tôi… không đúng, là mời đến, nhất định không được thất lễ với cô ta, phải xem cô ta như khách quý”

“Lão đại, ông là muốn…?”

“Đừng hỏi, cứ làm đi.”

“Thế còn Giang Vô Song, Đường Sở Vi đang đi cùng

Giang Vô Song”

“Giang Vô Song… Âu Dương Lãng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Người này đối với tôi không có giá trị lợi dụng, nếu như là trước đây, thì đã thẳng tay giết chết rồi, nhưng cô ta lại đi gần Giang Cung Tuấn, hơn nữa còn có một số quan hệ, nghe nói người này đa mưu túc trí, không thể đưa cô ta đến đây, đưa cô ta đến rồi, muốn thuyết phục Đường Sở Vi càng khó khăn hơn.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

“Đi đi.” Âu Dương Lãng khẽ xua tay

Thuộc hạ vừa mới rời đi, thì không lâu sau, Giang Cung Tuấn bước xuống lầu, phía sau anh là hai chị em song sinh xinh đẹp kia. “Cậu Giang, dậy rồi sao?” Âu Dương Lãng đứng lên, bước tới, muốn đem Giang Cung Tuấn ôm một cái: “Thế nào, tối hôm qua ngủ ngon không?

Giang Cung Tuấn khẽ xua tay, muốn ngăn Âu Dương Lãng lại.

Anh đi thẳng tới số pha ngồi xuống, điềm tĩnh nói: “Ngủ cũng được, khi nào thì bắt đầu hành động, hoàn thành nhiệm vụ rồi, ông đưa tôi thuốc giải, từ này về sau chúng ta không còn liên quan gì nhau nữa.”

“Nếu cậu Giang đã không thể chờ được muốn hành động như thế, vậy chúng ta ăn sáng xong thì xuất phát thôi.”

Âu Dương Lãng ngồi xuống, búng ngón tay. Đột nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp cầm một tấm bản đồ đi đến,

Âu Dương Lãng trải tấm bản đồ ra bàn, chỉ vào đó nói: “Khu vực này đều là phạm vi của phái Thiên Sơn, và nơi này là con đường duy nhất đến phái Thiên Sơn, cậu đến đây chặn đường là được, tính toán thời gian, các đại môn phải gia tộc chắc cũng đến phái Thiên Sơn trong vài ngày thôi, nhưng mà…” Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nhắc nhở nói: “Cậu Giang, cậu phải cẩn thận, phải Thiên Sơn đã phát lệnh truy sát võ minh, bây giờ võ giả chính đạo đều đang muốn giết cậu.”

“Thế phải xem bọn họ có cái bản lĩnh đó hay không” Giang Cung Tuấn điềm tĩnh nói. “Ha ha, có quyết đoán, tôi thích.” Âu Dương Lãng cười ra tiếng: “Sợ cái gì, làm xong chuyện, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Giang Cung Tuấn nhìn bản đồ trên bàn nói: “Nói trước, sau khi tôi giúp ông làm xong chuyện này, ông phải đưa cho tôi thuốc giải”

“Được, không thành vấn đề” Âu Dương Lãng cười nói.

Giang Cung Tuấn giết chưởng môn phái Thiên Sơn Trần Phi Hùng, bây giờ lại đi giết cường giả của các đại môn phái các đại gia tộc, từ nay về sau, khắp thiên hạ này sẽ không dung tha cho Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn chỉ có một con đường, đó chính là gia nhập bọn họ. “Mong rằng ông giữ đúng lời hứa. Giang Cung Tuấn liếc Âu Dương Lãng, điềm nhiên nói: “Bằng không, cho dù có liều cả cái mạng, tôi cũng sẽ cho ông biết tay”

“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa.” Âu Dương Lãng mỉm cười, sau đó căn dặn: “Lên món.”

Chẳng mấy chốc trên bàn đã đầy ắp những món ăn ngon.

Sau khi Giang Cung Tuấn ăn sáng xong, thì chuẩn bị đi ra ngoài. “Cậu Giang, hai người này, sau này sẽ là người của cậu, cậu dẫn họ theo đi.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cau mày liếc nhìn Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều.

Âu Dương Lãng giải thích: “Yên tâm, bọn họ sẽ không làm vướng chân cậu đâu, bọn họ cũng là võ giả, tuy chân khí không phải là mạnh, nhưng cũng đã đạt đến nhị cảnh, không thể coi là yếu được.”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu: “Được.”

Anh làm sao mà không biết Âu Dương Lãng phái Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều theo để giám sát anh chứ. “Ngoài ra, tôi sẽ cử một người khác đến hỗ trợ anh.” Âu Dương Lãng nói rồi vỗ tay.

Một người đàn ông ăn mặc rất phong phanh bước tới, người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt tròn, lông mày rậm và đôi mắt to, vẻ mặt hung hăng dữ tợn, trông giống một tên đồ tể.

Âu Dương Lãng giới thiệu: “Tề Hải, lục cảnh đỉnh phong, chỉ còn thiếu một đạo huyền quan cuối cùng là có thể bước vào thất cảnh”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn Tề Hải, cũng không có từ chối, mà gật đầu.

Tề Hải hai tay ôm quyền, nói: “Cậu Giang, chúng ta hợp tác vui vẻ, lần này trên đường tới phái Thiên Sơn, cản đường cường giả các đại môn phái, có thể giết được thì cứ giết hết, không thể giết được, thì cũng phải đánh cho họ trọng thương.”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.

Anh không ngờ Âu Dương Lãng lại phải một cường giả đi theo anh.

Lần này có hơi khó giải quyết rồi đấy.