Chương 429: Thiên Tử chết
Bốn người mặc hắc bào quấn lấy Cửu Khải Huân. Giang Cung Tuấn biết, đây là cơ hội của anh, một khi đợi Cửu Khải Huân lấy lại bình tĩnh, anh muốn giết Thiên Tử sẽ rất khó.
“Tiến vào cho tôi, lục soát” Anh cầm thượng hình kiếm, xông vào bên trong sân.
Bốn thiếu nữ đã bị thương, hơn nữa thương thế còn không nhẹ, nằm trên mặt đất không dậy nổi. Vệ sĩ của nhà họ Cửu nhìn thấy quân Hắc Long được trang bị vũ trang toàn diện, trên gương mặt của bọn họ đều mang theo vẻ sợ hãi. Bọn họ biết, nếu mình ngăn cản, quân Hắc Long thật sự sẽ nổ súng. Vào lúc này, vẫn không nên mạo hiểm thì tốt hơn, bởi vì mạng sống quan trọng hơn hết thảy.
Trong sân, tại một gian phòng. Thiên Tử vừa vào trong phòng nghỉ ngơi. Chuyện xảy ra ở bên ngoài gã ta cũng biết. Gã ta biết Giang Cung Tuấn dẫn quân Hắc Long tìm tới cửa, nhưng gã ta lại không hề lo lắng một chút nào.
Đây là nhà họ Cửu, tuy rằng không phải là tổng bộ, nhưng cũng có trưởng lão tọa trấn.
Trưởng lão muốn bảo vệ gã ta, ngay cả Vương cũng không dám động vào gã ta. Một Giang Cung Tuấn, cũng không đủ để giết gã ta.
Gã ta ngồi lên sô pha, duỗi tay ôm ngực, trên gương mặt mang theo vẻ đau đớn. Vết thương lúc trước vẫn chưa đỡ hơn, lúc này lại cả đêm bôn ba, khiến gã ta có chút không chịu đựng được.
“Người đâu” Gã ta gọi một tiếng.
Cửa phòng mở ra, một người làm đi vào trong, hỏi với vẻ mặt cung kính: “Cậu chủ, có gì cần dặn dò ạ?”
Thiên Tử hỏi: “Bây giờ tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”
“Hai bên đã giao chiến” Người làm đó mở miệng nói: “Giang Cung Tuấn dẫn một nghìn quân Hắc Long bao vây sân, trưởng lão đã ra ngoài, bốn cô Xuân Hạ Thu Đông cũng đã ra tay, đánh bị thương không ít quân Hắc Long. Nhưng hình như có Vương Thiên Điện gì đó nhảy ra, có mấy cao thủ đã đánh bị thương Xuân Hạ Thu Đông, bây giờ đang đánh nhau với trưởng lão”
“Cái gì?” Thiên Tử đứng bật dậy kinh ngạc.
“Đánh bị thương Xuân Hạ Thu Đông sao?”
Xuân Hạ Thu Đông là người thế nào thì gã ta cũng biết rõ. Đây là bốn cô gái cận thân bên cạnh Cửu Khải Huân, từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ của ông ta, trình độ võ học cực cao. Tuy tuổi tác không lớn, nhưng thực lực lại rất mạnh, đều là cao thủ đã tu luyện ra chân khí. Bây giờ bọn họ lại bị đả thương, làm sao gã ta có thể không kinh ngạc cho được.
“Đi, đi xem thế nào, rồi lập tức báo cáo tình hình” Thiên Tử bắt đầu khẩn trương.
“Rõ” Người làm đó xoay người rời đi.
Trong nháy mắt cửa mở ra, cơ thể của anh ta lại lùi lại, đồng thời giơ hai tay lên.
“Làm gì thế, còn không mau đi..” Thiên Tử quát.
Gã ta ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy người làm đã bị dí súng. Một vài quân Hắc Long đi vào, theo phía sau còn có Giang Cung Tuấn và Ngô Huy.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, sắc mặt của Thiên Tử nặng nề hẳn đi.
“Giang Cung Tuấn…”
Gã ta cắn chặt răng, cố mở hai mắt, trên gương mặt tràn đầy sự oán hận.
Giang Cung Tuấn rút còng tay ra, nhìn Thiên Tử, lạnh lùng nói: “Thiên Tử, đi theo tôi một chuyến”
Thiên Tử lạnh lùng nhìn anh, gần từng câu từng chữ: “Giang Cung Tuấn, cậu biết mình đang làm gì không? Cậu có biết đây là nơi nào không?
Đây là nhà họ Cửu, cho dù là Vương có đích thân đến đây, cũng phải ngoan ngoấn, không dám làm bừa”
Giang Cung Tuấn cầm còng tay đi tới.
Thiên Tử hơi lùi người lại. Ngay sau đó, gã ta ngã phịch xuống sô pha.
“Cậu, cậu đừng có qua đây” Trên gương mặt của gã ta mang theo vẻ sợ hãi, quát: “Đây là nhà họ Cửu, cậu dám bắt tôi, cậu chết chắc rồi, cho dù là vương cũng không thể bắt tôi được”
“Coong”
Giang Cung Tuấn thuận tay ném còng tay trong tay lên bàn.
Xet.
Anh đột nhiên rút thượng hình kiếm trong tay ra.
Thượng hình kiếm là bảo vật truyền thừa mấy nghìn năm, cho dù đã lâu năm, nhưng lại cực kỳ sắc bén, phát ra tia sáng u ám dưới sự soi tỏ của ánh đèn.
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn rút kiếm, Thiên Tử lập tức sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy cả lên.
Giang Cung Tuấn đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Thiên Tử bị bắt, nhưng lại phản kháng, uy hiếp đến sự an toàn của thành viên chấp pháp, bị bắn chết ngay tại chỗ”
Anh xoay người nhìn Ngô Huy và quân Hắc Long ở phía sau: “Đã nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi, Thiên Tử bị bắt, hơn nữa còn nổ súng phản kháng, bị bắn chết ngay tại chỗ.”
Giang Cung Tuấn mang theo vẻ mặt hài lòng.
Anh cầm thượng hình kiếm, tiến từng bước về phía Thiên Tử.
Cơ thể của gã ta run lên cầm cập, trên trán đổ mồ hôi hột. Trái tim của gã ta đập nhanh dữ dội, gã ta nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn: “Giang, Giang Cung Tuấn, cậu dám giết tôi sao?
Đây là nhà họ Cửu, cậu giết tôi thì cậu cũng chết chắc rồi”
“Tôi có chết hay không thì không biết, nhưng tôi biết hôm nay anh chắc chắn sẽ chết”
Giang Cung Tuấn giơ tay, không hề nể nang một chút nào.
Tay vung kiếm rơi xuống.
Trường kiếm sắc bén đâm vào trong cơ thể của Thiên Tử.
Phụt!
Máu tươi bắn ra.
Đôi mắt của gã ta mở lớn, vẻ mặt khó tin. Gã ta không dám tin, không dám tin Giang Cung Tuấn thật sự dám ra tay.
“Cậu…
Vẻ mặt của gã ta oán hận, rít gào: “Giang Cung Tuấn, tôi làm quỷ cũng không tha cho cậu.
Ha ha… Dám giết tôi ở nhà họ Cửu, tôi chết rồi, thì cậu cũng không sống lâu được đâu, tôi xuống dưới đợi cậu.”
Giang Cung Tuấn rút kiếm. Từ trong vết thương của Thiên Tử, phun ra một đống máu tươi.
Sau một kiếm, anh lại rút súng ra.
Pằng pằng pằng.
Anh nổ mấy phát súng vào Thiên Tử. Thiên Tử đã ngã vào trong vũng máu như vậy, từ từ mất đi hơi thở của sự sống.
Mà Giang Cung Tuấn, thì lại hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng tai họa này cũng chết.
Nhưng anh không biết, Thiên Tử vừa chết, thủ đô sẽ loạn thành cái dạng gì?
“Đưa thi thể đi, sáng sớm ngày mai, xét xử công khai với cả nước, công bố hành vi phạm tội của Thiên Tử”
Giang Cung Tuấn dặn dò một câu, rồi xoay người rời đi. Vừa mới ra khỏi phòng, một tiếng gầm tức giận vang vọng.
“Giang Cung Tuấn, dám giết người nhà họ Cửu tôi, muốn chết.”
Cùng với một tiếng rống giận truyền tới, một bóng người nhanh chóng xông đến. Giang Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cửu Khải Huân đang nhanh chóng vọt tới. Ông ta cầm một cây gậy, giơ nó lên, rồi đập mạnh về phía anh.
Sắc mặt của anh hơi thay đổi, thầm thúc giục toàn bộ chân khí, tập trung vào thượng hình kiếm trong tay, anh giơ thượng hình kiếm lên muốn ngăn cản. Nhưng ngay đúng lúc này, một bóng người đã nhanh chóng phóng tới, chặn công kích của Cửu Khải Huân.
Cửu Khải Huân bị đánh lùi, vội vàng lùi về sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, bốn bóng người màu đen mới xông tới, bao vây ông ta lại.
Giang Cung Tuấn nhìn người đã chắn một đòn cho mình.
Đó là một ông cụ. Nhưng trên gương mặt của ông ta cũng mang theo mặt nạ, nên anh không thể nhìn thấy rõ dung mạo.
Anh mở miệng nói: “Cảm ơn ông đã giải vây.”
Cửu Khải Huân nhìn chằm chằm vào ông già trước mặt.
Thực lực của bốn người mặc hắc bào đã khiến ông ta kinh ngạc rồi, bây giờ ông ta lại bị một chưởng đẩy lùi.
Ông ta lạnh giọng hỏi: “Ông là aï?”
Ông già không mở miệng, liếc mát nhìn Giang Cung Tuấn, cũng không nói nhiều mà xoay người rời đi. Bốn người mặc đồ đen cũng đi.
Giang Cung Tuấn nhìn mấy người đeo mặt nạ này, trong lòng nổi lên nghi ngờ, những người này là ai vậy?
Tại sao lại giúp anh.
Lễ nào là người của Vương sao?
Anh nhìn cô gái mặc đồ màu đen rời đi Không biết tại sao anh lại cảm thấy bóng lưng người này có hơi quen thuộc, có hơi giống Đường Sở Vi. Lúc này, anh suýt chút nữa đã gọi thành tiếng. Nhưng anh cảm thấy không có khả năng.
Đây không thể là Đường Sở Vi được. Làm sao bên cạnh cô lại có những cường giả đáng sợ như vậy được.
“Rút”
Giang Cung Tuấn không nghĩ nhiều mà xoay người rời đi. Quân Hắc Long cũng rút theo phía sau.
Sắc mặt của Cửu Khải Huân u ám đáng sợ.
Giang Cung Tuấn dẫn quân Hắc Long xông vào nhà họ Cửu, giết chết người nhà họ Cửu, đồng thời còn có một Vương Thiên Điện nhảy ra nữa. Thực lực của Vương Thiên Điện quá mạnh mẽ, bọn họ đều là đại tông sư võ đạo đã tu luyện ra chân khí, hơn nữa trình độ còn không thấp.
“Vương Thiên Điện, lẽ nào là người nhà họ Giang?” Cửu Khải Huân lẩm bẩm nghi ngờ.
Trong toàn bộ Đoan Hùng này, người có thể cùng lúc phái đi nhiều cường giả như vậy, e rằng cũng chỉ có nhà họ Giang. Mà ông cụ đã chặn một đòn của ông ta trước đó, ông ta cũng cảm thấy dáng dấp của đối phương có hơi quen thuộc, hình như là tới từ nhà họ Giang “Nhà họ Giang là đang bất chấp tổ huấn, muốn quấy nhiêu sự phát triển của thế giới này sao?” Cửu Khải Huân nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này không tâm thường, ông ta nhất định phải thông báo với tộc trưởng.