Chiến Thần Xuất Kích

Chương 382




Chương 382: Ra khỏi thành tìm kiếm hang động đá vôi

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, không suy nghĩ vê Đường Sở Vi nữa.

Anh nhìn Hứa Linh, thấy dấu tay đỏ trên mặt cô ta, anh đứng lên vuốt phần má bị đánh đỏ bừng, dịu dàng hỏi: “Đau không?”

“Ừm?

Hứa Linh tủi thân ừ nhỏ, sau đó nhào vào trong lòng Giang Cung Tuấn.

“Em rất sợ mất anh, nếu anh khỏe rồi lại trở về tìm Đường Sở Vi, em biết phải làm thế nào đây?”

Giang Cung Tuấn cũng nhẹ nhàng ôm cô ta, thở dài nói: “Đây là số mệnh, là anh nợ cô ấy cả đời cũng không thể trả hết. Vì anh mà cô ấy trúng cổ độc, nếu như anh có thể tìm được phương pháp giải độc, sao anh có thể bỏ mặc cô ấy không để ý?”

Những chuyện này Hứa Linh đều biết.

Cũng vì biết nên cô ta mới lo lắng.

Chẳng qua hiện tại, người phụ nữ trong ngực Giang Cung Tuấn là cô ta, chỉ vậy thôi cô ta cũng đã thỏa mãn.

Chuyện sau này cứ để sau này tính đi.

Thứ thuộc về cô ta cô ta sẽ giành.

Cô ta tin tưởng cô ta không hề thua kém Đường Sở Vi.

“Khụ khụ…”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng ho khan vài tiếng.

Hứa Linh lập tức kịp phản ứng, đỡ anh ngôi lên xe lăn nói: “Bên ngoài gió quá lớn, em đẩy anh trở về”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Hứa Linh đẩy Giang Cung Tuấn về tới biệt thự.

Không bao lâu sau Hoäc Đổng đã dẫn theo mười mấy quân Tiêu Dao thân thủ không tệ xuất hiện trong biệt thự của Hứa Linh.

Hoáắc Đổng chỉ vào mấy chục người trước mắt nói: “Anh Giang, những người này đều rất giỏi. Từ giờ trở đi bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của anh”

Giang Cung Tuấn nhìn bọn họ, gật đầu: “Ừm”

Hoắc Đổng tiếp tục nói: “Từ giờ trở đi, anh Giang có bất kỳ nhu cầu gì có thể trực tiếp tìm em là được. Bất kể anh muốn gì em cũng có thể chuẩn bị cho anh”

“Khụ..”

Giang Cung Tuấn che miệng ho khan, lại ho ra không ít máu.

Hứa Linh đúng lúc cầm khăn tay tới lau tay cho anh.

Giang Cung Tuấn nhận lấy, nói: “Để tôi tự làm là được.”

Anh lau máu trên tay sau đó nhìn Hoắc Đổng nói: “Cậu đi chuẩn bị mấy chiếc xe việt dã, đổ đầy xăng, sau đó lại chuẩn bị một số lều vải, dụng cụ lặn, lương khô…”

Hoắc Đổng không nhịn được hỏi: “Anh Giang, anh muốn làm gì?”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Đi tìm một nơi, cậu cứ đi chuẩn bị đi, sáng mai xuất phát”

“Vâng.”

Hoắc Đổng gật đầu sau đó dẫn người rời khỏi, đi chuẩn bị những vật Giang Cung Tuấn đã dặn dò.

Cả ngày hôm nay Giang Cung Tuấn cũng không ra khỏi cửa, ở yên trong nhà Hứa Linh.

Đêm lặng yên không tiếng động đi tới.

Ngày hôm sau.

Nơi cửa nhà Hứa Linh xuất hiện một vài chiếc xe việt dã.

Hứa Linh đỡ Giang Cung Tuấn đi ra ngoài.

Hoắc Đống đi tới nói: “Anh Giang, đều đã chuẩn bị xong”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Đi thôi, mục đích là núi Long Bảo”

“Vâng” Hoắc Đổng dặn dò mọi người: “Lên xe cùng nhau đến núi Long Bảo”

Hứa Linh cũng đỡ Giang Cung Tuấn lên xe.

Đúng lúc này, một chiếc Porsche chạy đến.

Dưới không ít ánh mắt soi mói, một cô gái xinh đẹp mặc trang phục gợi cảm xuống xe.

Trên mặt cô còn che khăn lụa mỏng.

Thế nhưng tấm khăn lụa này lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp và khí chất của cô, ngược lại còn sinh ra một vẻ đẹp khác.

Cô là Đường Sở Vĩ.

Đêm qua cô trở về cẩn thận suy nghĩ cả đêm.

Cô cảm thấy cô vẫn yêu Giang Cung Tuấn.

Không có Giang Cung Tuấn cô không thể sống nổi.

Cho nên hôm nay cô sẽ tới tìm Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn đang định lên xe lại thấy Đường Sở Vi vừa đi tới, không khỏi nhíu mày nói: “Em tới làm gì?”

Đường Sở Vi đi về phía Giang Cung Tuấn, đỡ lấy một tay khác của anh, trên mặt là ý cười xán lạn: “Vì sao em không thể tới? Anh muốn đi ra ngoài thì để em dìu anh”

Hứa Linh rất tự giác buông lỏng tay Giang Cung Tuấn ra.

Giang Cung Tuấn vịn cửa xe nhìn Đường Sở Vĩ, trên mặt hiện lên vẻ khẩn cầu nói: “Em à, em có thể đừng gây rối nữa được không? Anh đang đi làm chính sự”

“Chính sự đúng không?” Đường Sở Vi liếc mắt nhìn Hứa Linh, thản nhiên nói: “Vì sao cô ấy có thể đi mà em lại không thể đi?”

Một câu nói của Đường Sở Vi hỏi tới Giang Cung Tuấn á khẩu không trả lời được.

Hứa Linh vừa cười vừa nói: “Nếu Sở Vi đã muốn đi vậy cứ để cô ấy đi cùng đi”

“Hừ”

Đường Sở Vi hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý nhiều tới Hứa Linh mà đỡ Giang Cung Tuấn lên xe.

“Anh tự lên”

Giang Cung Tuấn hất tay cô ra, tự mình lên xe.

Mà Đường Sở Vi cũng lên xe theo, ngồi bên cạnh anh.

Hứa Linh cũng không chịu tỏ ra yếu kém, cô †a đi tới hướng khác mở cửa xe ra, ngồi ở một bên khác của Giang Cung Tuấn.

Tất cả mọi người lên xe xong đoàn xe mới chậm rãi xuất phát.

Sau khi Giang Cung Tuấn lên xe đã dựa đầu vào ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Đường Sở Vĩ thì kéo tay anh, dáng vẻ thân mật cười cười hỏi: “Chồng này, hiện tại chúng ta định đi đâu vậy?”

Hứa Linh bất mãn nói: “Cô có thể yên tĩnh một chút không, hiện tại anh Giang cần an tĩnh”

Đường Sở Vi lạnh lùng nói: “Tôi nói chuyện với chồng tôi mắc mớ gì tới cô?”

“Cô…

Hứa Linh bị tức không nhẹ.

Giang Cung Tuấn hơi mở mắt ra liếc nhìn Đường Sở Vị, quở trách: “Em có thể yên tĩnh một chút không? Em không biết hiện tại em rất phiền sao? Nếu em còn nhiều lời thêm một câu nữa thì lập tức xuống xe cho anh”

Nghe vậy Đường Sở Vi không thể nói thêm được nữa.

Cô kéo cánh tay Giang Cung Tuấn, dựa đầu vào vai anh.

Giờ khắc này cô mới biết được vai Giang Cung Tuấn thoải mái biết bao.

Cô thật hy vọng có thể tiếp tục như vậy cả đời.

Xe nhanh chóng đi tới.

Rất nhanh đã đến một đời núi Long Bảo.

Nơi này nằm ở vùng giao giới giữa thành phố Tử Đằng và Giang Bắc.

Phụ cận núi Long Bảo.

Một số xe việt dã ngừng bên lề đường, đám người sôi nổi xuống xe.

Giang Cung Tuấn cũng xuống xe. Anh đứng bên lề đường nhìn con sông rộng chừng trăm mét phía xa, chỉ chỉ bờ sông nói: “Trước tiên căm trại ở bờ sông đi”

Hoäc Đống dặn dò đám người: “Còn ngốc ra đó làm gì, không mau đi căm trại.”

Người theo chân bọn họ đều là bộ đội đặc chủng, hành động rất nhanh. Chỉ chốc lát bọn họ đã lấy hành lý từ trên xe xuống, nhanh chóng đi về phía bờ sông bắt đầu cảm trại.

Bên bờ.

Giang Cung Tuấn ngôi trên một hòn đá.

Hoäc Đổng đưa một điếu thuốc tới.

Giang Cung Tuấn hơi ra hiệu ngừng, nói: “Cai Bản thân Hoäc Đổng tự châm lửa sau đó lại nhìn về phía con sông rộng trăm mét trước mặt, hỏi: “Anh Giang, chúng ta tới đây để tìm cái gì sao?”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Tìm một hang động đá vôi trong lòng đất. Hoäc Đống, cậu phái người tới phụ cận hỏi thăm dân cư phụ cận một chút xem, gần bên này có hang động đá vôi nào không.”

“Vâng”

Hoäc Đổng gật đầu.

Sau đó lại vây tay với mấy chiến sĩ: “Mấy người qua đây”

Mấy người kia chạy chậm tới.

Hoäc Đổng dặn dò: “Mấy người tới chung quanh quan sát, nhìn xem gần đây có người nào sinh sống không. Nếu có thì hỏi thăm xem gần đây có hang động đá vôi nào không.”

“Vâng”

Mấy chiến sĩ nhanh chóng tản ra.

Cùng lúc đó, ở thủ đô Phủ Thiên Tử.

Thiên Tử ngồi xuống sofa bät chéo hai chân.

Trước người gã ta có một người đàn ông trung niên đang đứng.

“Sau khi thăng nhóc Giang Cung Tuấn kia quay về thành phố Tử Đăng đã làm gì?” Thiên Tử lạnh nhạt hỏi Người đàn ông trung niên đứng phía trước Thiên Tử trả lời: “Không làm gì cả, có điều buổi sáng hôm nay anh ta đi hỏi Tiêu Dao Vương mượn mấy chục người, sau đó lái xe tới vùng ngoại thành, thật giống như muốn tìm thứ gì đó”

“Tìm Tiêu Dao Vương mượn người?” Thiên Tử nhíu mày, sau đó phân phó: “Điêu tra rõ ràng xem tới cùng thăng nhóc Giang Cung Tuấn kia đang tìm cái gì”

“Vâng, tôi lập tức phái người đi theo dõi Giang Cung Tuấn”

“Ừm” Thiên Tử hơi phất tay, nói: “Được rồi, đi xuống đi”

“Vâng”

Tên thuộc hạ này xoay người rời đi.

Thiên Tử xoa nhẹ huyệt thái dương.

“Giang Cung Tuấn à Giang Cung Tuấn, anh thật khiến người khác lo lắng. Cho dù anh đã bị phế đi nhưng không giết anh tôi ăn ngủ không yên. Chuyện này anh không thể oán tôi được”

Thiên Tử cảm thấy Giang Cung Tuấn là mối uy hiếp.

Không giết Giang Cung Tuấn gã ta lo lắng không yên.

Gã ta lấy điện thoại ra gọi một dãy số: “Mang một số người đi tiêu diệt Giang Cung Tuấn, làm sạch sẽ một chút, đừng lưu lại bất kỳ đầu mối gì”