Chiến Thần Xuất Kích

Chương 316




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 316: Là ai tặng quà?

Hắc Long là tướng quân tài năng bảo vệ cho Đoan Hùng, anh là niềm tin của tất cả binh lính.

Cũng là huyền thoại trong lòng của tất cả đấng mày râu Đoan Hùng.

Lâm Hoàng Minh cũng không ngoại lệ, cậu ta sùng bái Hắc Long, từ khi biết được Hắc Long chính là người bạn học của cậu ta mười năm trước, sau lại trở thành anh em tốt của cậu ta, mỗi khi ra đường cậu ta đều ngẩng cao đầu.

Nhưng cậu ta lại không ngờ tới, người tên Giang Cung Tuấn đã giúp cậu ta ở Trang viên Long Tuyền lại chính là Hắc Long Giang Cung Tuấn, người bạn học của cậu ta.

“Anh, anh Giang…

Cậu ta nhìn Giang Cung Tuấn, tỏ ra vô cùng phấn khích.

Giang Cung Tuấn vỗ bờ vai của cậu ta, nói: “Tôi cũng không nhẫn tâm nhìn cậu ra nông nỗi này, làm đàn ông cần đội trời đạp đất, đừng sống dưới cái bóng của phụ nữ, xấp tiên này, cũng đủ để cậu tìm người vợ tốt, an tâm sống nửa đời”

“Vâng”

Lâm Hoàng Minh gật đầu tỏ ý kiên định.

Những tháng ngày này đối với cậu ta là quá đủ rồi.

Cậu ta với Trác Nhã Lệ tuy là vợ chồng, nhưng mỗi năm cậu ta chỉ gần gũi Trác Nhã Lệ một lần.

Ngược lại, Trác Nhã Lệ thường xuyên đi ra ngoài.

Mỗi lần trở vê cô ta đều uống say khướt.

Ở trên cổ cô ta vẫn còn lưu dấu vết hình trái dâu tây.

Cậu ta sớm đã biết mình bị cắm sừng rồi, nhưng cậu ta vẫn cố duy trì mối quan hệ này.

Bây giờ cậu ta đã có Giang Cung Tuấn làm chỗ dựa, cậu ta cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

“Tôi đem cái này đi nói rõ ràng với cô ta”

Lâm Hoàng Minh xoay người bước đi.

Về tới quán lẩu.

Trong quán bày biện một số rương hòm.

Lúc này, các rương đã bị mở ra.

Bên trong đó có chứa các đồng tiền mệnh giá một trăm ngàn đồng.

Số còn lại là ngọc như ý, sư tử bằng vàng, còn có chén đũa bằng vàng.

“Ô, Nhã Lệ, ai tặng quà lớn thế, thật đáng tự hào nhỉ?”

Một người phụ nữ mặc bộ đồ gợi cảm, ngoại hình khá xinh đẹp nhìn thấy tiền mặt và các món quà sang trọng trong rương, tỏ ra ghen ty.

Cô ta tên là La Giang Cầm, là đồng nghiệp của Trác Nhã Lệ, lúc trước từng là gái bao, nhưng hiện tại đã bỏ nghề.

Những người khác đều thấy bên trong đó đều là tiền mặt, quà tặng sang trọng, vẻ mặt ai cũng ghen ty, thậm chí họ còn lấy điện thoại chụp hình, sau đó đăng lên trang cá nhân.

“Nhã Lệ à, thật sự là ghen ty với cô, cô kết giao rộng rãi, quen được nhiều kẻ có tiền “

“Hả, hai mươi sáu tỷ bốn trăm triệu đồng tiền mặt kìa, quà tặng này tôi phải kiếm mười đời mới có.

Bạn học của Trác Nhã Lệ đều tỏ ghen ty với Cô ta.

Nghe mấy lời nịnh bợ, ton hót đó, Trác Nhã Lệ cười không ngớt miệng, ôm cánh tay người đàn ông rất thân mật.

Người đàn ông trung niên này tên là Lý Đức.

Hắn ta là một ông chủ lớn, nhận thầu rất nhiều công trình, buôn bán rất có lời.

“Vẫn là anh Đức yêu em.”

Trác Nhã Lệ nhìn Lý Đức, cả người cô ta đều dán vào hắn ta, nếu như không có nhiều người, chắc chắn cô ta sẽ khen ngợi Lý Đức.

Lý Đức nhìn số quà tặng này cũng kinh ngạc, Ai vậy nhỉ?

Dám mạnh tay như vậy?

Trác Nhã Lệ dường như cho rằng số quà tặng này là hắn ta tặng.

Sau khi giật mình, hắn ta cười ha hả: “Đây là chút lòng thành, có ai thương em như anh đâu.”

Lý Đức bắt đầu giả vờ.

Nếu tất cả mọi người đều cho rằng số quà tặng này của hắn ta, vậy thì hắn ta sẽ không khách sáo mà nhận.

Chỗ này có không ít cô gái đẹp.

Mắt hắn ta nhìn thấy những cô gái này mỗi người một vẻ, trong lòng hắn ta cảm thấy rất vui vẻ, sau khi khoe khoang, tìm cách chủ động liên hệ, sau này sẽ có bạn tình miễn phí.

“Chỉ là mấy tỷ đồng tiền mặt, một ít quà tặng mà thôi, đây là chút lòng thành của anh, chỉ cần Nhã Lệ thích, dù phải chỉ nhiều tiền hơn nữa, anh cũng vui vẻ nguyện ý”

“Khí phách ông chủ”

“Ông chủ, xin chào, tôi là Mộng Điệp, xin được làm quen”

Mọi người bắt đầu nịnh bợ hắn ta.

Thậm chí có người phụ nữ cũng có chút nhan sắc, bắt đầu chủ động chào hỏi hắn ta.

Đúng lúc này thì Lâm Hoàng Minh đi đến.

Giang Cung Tuấn và Đan Chiến theo sát phía Sau.

Lâm Hoàng Minh thấy Trác Nhã Lệ làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại còn khoác tay một người đàn ông mập mạp, cả người còn đang dán vào hắn ta, vẻ mặt cậu ta buồn bã, tới gần quát: “Trác Nhã Lệ, cô đang làm cái gì vậy?”

Tiếng hét lớn khiến Lâm Hoàng Minh trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

Trác Nhã Lệ xoay người, khi nhìn thấy Lâm Hoàng Minh, cô ta nghiêm mặt hét lớn: “Lâm Hoàng Minh, đồ chết giãm, không thấy tôi đang tiếp đãi khách quý sao?”

Lâm Hoàng Minh liếc nhìn Lý Đức, khinh bỉ nói: “Những đồ này không phải anh tặng, vậy mà dám nói chính anh tặng, thật sự là không biết xấu hổ”

“Cái gì?”

“Không phải là ông chủ này tặng sao?”

“Sao lại như thế?”

Ở đây có không ít người bắt đầu nghỉ ngờ.

Ánh mắt của mọi người bắt đầu tập trung trên người Lâm Hoàng Minh.

Lý Đức còn chưa lên tiếng thì Trác Nhã Lệ đã trở mặt, buông tay hắn ta ra rồi tiến lại gần Lâm Hoàng Minh giơ tay lên tát cậu ta một cái.

“Bốp!”

Tiếng bàn tay vang lên.

Trên mặt Lâm Hoàng Minh nháy mắt đã xuất hiện dấu vết một cái bàn tay.

“Lâm Hoàng Minh, anh phát điên gì vậy, đây là ông chủ Lý, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với ông chủ Lý”

Nói xong, cô xoay người nhìn Lý Đức, vẻ mặt xin lỗi: “Anh Đức, thật lòng xin lỗi anh, là em không nghiêm, không dạy bảo tốt anh ta, khi trở về em nhất định bắt anh ta quỳ bàn phím.”

“Hừ”

Lý Đức hừ lạnh.

Lâm Hoàng Minh bị đánh, Trác Nhã Lệ còn làm trò như vậy trước mặt bạn học, khiến trong lòng cậu ta tràn ngập lửa giận.

“Thật không ngờ Lâm Hoàng Minh ở nhà lại bị coi rẻ như vậy.”

“Đúng vậy, Trác Nhã Lệ nói đánh là đánh, còn muốn cậu ta trở về quỳ bàn phím”

“Một cô gái xinh đẹp như vậy, Lâm Hoàng Minh tìm đâu.”

“Tôi nghe nói, Trác Nhã Lệ trước kia từng là gái bao, sau khi kiếm đủ tiền thì tìm người thành thật kết hôn.”

“Cũng không biết sau khi hai người kết hôn, cô ta có cho Lâm Hoàng Minh gần gũi hay không.”

Mọi người khe khế xì xầm.

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng Lâm Hoàng Minh đều nghe thấy.

Trác Nhã Lệ cũng nghe thấy, nhưng cô ta không thèm để ý.

“Trác Nhã Lệ, tôi phải ly hôn với cô”

Lâm Hoàng Minh nắm chặt tay lại, hai mắt đỏ bừng, hét lên.

“Hay cho tên Lâm Hoàng Minh nhà anh, lá gan lớn quá ha, ly hôn à? Anh định hù dọa ai, tôi cũng không thiếu đàn ông đâu nhá, anh đó, bỏ tôi rồi, còn ai gả dám cho anh nữa chứ?”

Trác Nhã Lệ nghe thấy Lâm Hoàng Minh muốn ly hôn, cô ta nổi giận đùng đùng, giơ tay lên định nhéo lỗ tai cậu ta.

Lâm Hoàng Minh cũng vung tay tát một cái.

“Con khốn”

Cái tát này lực rất mạnh.

Trác Nhã Lệ bị đánh đến quay cuồng.

Cơ thể cô ta lảo đảo một vòng, sau đó ngã quy xuống đất.

“Đúng vậy”

Lý Đức cũng đứng dậy, dùng tay ôm lấy Trác Nhã Lệ, nhìn Lâm Hoàng Minh, cần nhắc rồi cười nói: “Đây là của tôi tặng cho vợ cậu, tôi cũng không muốn lừa dối cậu, vợ cậu thường đi theo tôi, cô ấy phục vụ tốt làm, tôi rất thích, chút tiền ấy đối với tôi mà nói chỉ là tấm lòng nhỏ”

“Phải anh tặng không?”

Giang Cung Tuấn đứng dậy, anh nhìn Lý Đức, thản nhiên hỏi “Phải” Lý Đức không phủ nhận.

Đan Chiến ở một bên xem diễn trò vui vẻ đi ra.

Mấy năm nay thật sự là loại người nào cũng có.

Giang Cung Tuấn liếc Lý Đức một cái, thản nhiên nói: “Đây rõ ràng là tôi đưa cho Hoàng Minh, liên quan gì đến anh?”

Ở lầu một của quán lẩu Ở đây khá đông người đang tụ tập.

Lúc này tất cả mọi người đều tỏ ra nghỉ ngờ, mấy tỷ đồng tiên mặt này, quà tặng vô giá này, rốt cuộc là ai tặng?

Không lễ thật sự là Giang Cung Tuấn?

Hắn là không phải, anh ấy làm người ở rể tại nhà họ Đường, ăn cơm nhà họ Đường, uống nước nhà họ Đường, mà hiện tại nhà họ Đường vừa mới trải qua một kiếp nạn, đã không còn vực dậy được nữa, sao lại có thế đưa nhiều tiên như vậy cho Giang Cung Tuấn Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khinh bỉ “Lâm Hoàng Minh, anh xem xem, anh kết giao loại bạn bè gì vậy”

“Còn không mau quỷ xuống nhận sai với ông chủ Lý đi, may ra còn có đường sống mà quay về.”

“Đúng vậy, mau quỳ đi”

Mấy người bạn thân của Trác Nhã Lệ tỏ ra vui sướng khi thấy người gặp họa, các cô bắt đầu châm dầu vào lửa.

Các cô rất muốn nhìn xem Lâm Hoàng Minh rốt cuộc có dám quỳ không.

“Hừ”

Trác Nhã Lệ tỏ vẻ khinh thường, nói: “Anh không tự soi lại mình đi, mấy tỷ đồng tiền mặt, mấy tỷ đồng quà tặng, anh có thể tặng sao?”