Chương 1253: Chiến thắng, trở về
Trên người Minh Lam Thánh Hoàng ma khí ngút trời.
Gân xanh trên mặt nổi lên, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.
Ông ta nhìn Đường Sở Vi ở phía xa, hai con ngươi biến thành màu đỏ như máu.
“Đường Sở Vi, ngoan ngoan tới hầu hạ bổn tọa, bổn tọa đảm bảo cô sẽ không chết”
Ông ta câu tay Đường Sở Vi.
“Hừ”
Đường Sở Vi lạnh giọng hừ.
Cô giơ Trấn Tà Kiếm lên giữa không trung, Trấn Tà Kiếm tỏa ra luồng ánh sáng sáng màu đen. Ngay sau đó, một đạo kiếm mang không có gì địch nổi xuất hiện, đạo kiếm mang này dài đến mấy trăm mét, sức mạnh đáng sợ chém tới Minh Lam Thánh Hoàng.
Minh Lam Thánh Hoàng không có sợ hãi mà giơ lòng bàn tay biến ra ma khí đi nghênh đoán một kiếm này của Đường Sở Vi.
Nhưng mà, ông ta quá khinh thường rồi.
Một kiếm này của Đường Sở Vi uy lực rất lớn, kiếm mang đáng sợ chém xuống, ma khí xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta trong nháy mắt bị tiêu diệt. Sắc mặt Minh Lam Thánh Hoàng hơi thay đổi, cơ thể hóa thành tàn ảnh tránh được mộ!
Đẳng xa xa.
‘Vẻ mặt Minh Lam Thánh Hoàng tối lại: “Đúng là xem thường cô mà”
Chỉ thấy ông ta giơ kiếm lên, trong lòng bàn tay xuất hiện tiên lực màu đen hội tụ vào một chỗ, hình thành ký tự cổ xưa.
“Thuật nguyền rủa, phá hủy”
Một tiếng rống giận vang khắp nơi. Dưới sự phá hủy của ký tự màu đen thần bí, ngay cả hư không cũng muốn nổ tung lên.
Hư không xuất hiện vết nứt, những vết nứt này không ngừng lan tràn về phía Đường Sở Vĩ.
“Lực lượng thật mạnh”
Mặt Đường Sở Vi hơi biến sắc, cô cũng không dám khinh thường mà nhanh chóng né trách. Nhưng mà ngay lúc mà cô cảm thấy lực lượng đáng sợ kia nghiền ép tới, dưới sự nghiền ép của lực lượng này, tốc độ của cô cũng chậm thay đổi.
Lòng cô nóng như lửa đốt.
Hư không phía trước đã bị nổ tan ra.
Trước người cô trong nháy mắt đã xuất hiện vết rách. Vết rách này giống như muốn xé cơ thể của cô vậy.
Cô kịp thời thúc giục tứ tượng quyết, phát huy sức mạnh của tứ thụy thụ đến trình độ cao nhất, cưỡng ép ngăn lại vết rách, vết rách ở trước cơ thể cô dừng lại Vào giờ phút này, một ký tự cổ xưa từ trên trời giáng thẳng xuống người cô.
Ký tự này trong nháy mắt hình thành một nhà tù hư không, cô bị giam cầm giữa không trung, không có cách nào nhúc nhích.
“Cô động, cô cử động nữa đi chứ?”
Minh Lam Thánh Hoàng phát ra tiếng cười tà ác, chân đạp hư không, từ từ đi tới. Ông ta thấy Đường Sở Vi bị giam cầm không có cách nào nhúc nhích thì liếm liếm môi khô, không chút kiêng ky nhìn cơ thể tuyệt vời của cô.
“Giang Cung Tuấn cũng thật là có phút, có được vợ tuyệt sắc như: này. Hôm nay tôi sẽ nếm thử mùi vị vợ của cậu ta”
Thấy ánh mắt tà ác của Minh Lam Thánh Hoàng, trong lòng Đường Sở Vi nóng vội, cô thúc đấy toàn lực muốn tránh thoát.
Nhưng mà sức mạnh thần thông mà Minh Lam Thánh Hoàng học được quá mạnh, cho dù cô có dùng sức thế nào cũng không có cách nào tránh khỏi “Người đẹp, tôi tới đây”
Minh Lam Thánh Hoàng đi tới, ra tay phong ấn tu vi của Đường Sở Vi.
Nhưng vào giờ khắc này, trong cơ thể Đường Sở Vi bỗng nhiên xuất hiện một số kim màu đen, từng cây kim một đâm vào bên trong cơ thể Minh Lam Thánh Hoàng *Á* Minh Lam Thánh Hoàng hét thảm một tiếng, cơ thể bay ra ngoài.
“Phá cho ta.”
Đường Sở Vi rống giận.
Sức mạnh của tứ thụy thú chồng lên nhau, khí tức trên người cô cũng lần nữa tăng vọt, thuật nguyền rủa thuần bí bị phá bỏ. Cô phá vỡ giam cầm, cầm Chân Tà Kiếm, trong nháy mắt xuất hiện trước người Minh Lam Thánh Hoàng, trường kiếm màu đen trong tay chợt đâm ra.
Trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể của Minh Lam Thánh Hoàng.
Đầu tiên bị tám mươi mốt kim diệt tuyệt gây thương tích rồi lại bị đâm một kiếm.
Kiếm khí đáng sợ trong cơ thể ông ta nổ tung.
Nửa người ông ta đã bị nổ tung không còn gì.
Nhưng mà ông ta là tiên Cho dù bị thương như vậy thì vẫn chưa chết mà còn sức chiến đấu.
“Đáng ghét”
Minh Lam Thánh Hoàng tức giận mắng.
Giơ tay lên chính là một chưởng.
Một chưởng kia xuất hiện ký tự đáng sợ, những ký tự này ẩn chứa lực lượng cực kỳ dọa người. Đường Sở Vi cách Minh Lam Thánh Hoàng rất gần, cô cuống quýt chống cự nhưng vẫn là chậm một chút.
Một chữ “phù” vào trong cơ thể cô.
Bên trong chữ “phù” này cũng ẩn chứa sức mạnh cực kỳ lớn mạnh mà nổ tung trong cơ thể cô. Trong nháy mắt cô cũng bị thương nặng, cơ thể lùi về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Tâm chuyển động, tám mươi mốt kim diệt tuyệt lại đánh ra, phát động tấn công với Minh Lam Thánh Hoàng.
Trong cơ thể Minh Lam Thánh Hoàng biến hóa ma khí hình thành một cái lòng bảo vệ, chặn lại sự công kích của tám mươi mốt kim diệt tuyệt.
Cơ thể Đường Sở Vi xuất hiện ở trên bầu trời, cô giơ cao trường kiếm trong tay, giữa sự hoảng hốt, cảnh tượng tứ thụy thú xuất hiện sau lưng cô.
Rồng, Phượng, Kỳ Lân và Rùa.
Tứ thụy thú xuất hiện nhập vào trong Chân Tà Kiếm.
Giờ phút này, khí tức Chân Tà Kiếm thay đổi kinh khủng.
“Tứ tượng hợp kiếm, thiên địa nhất kiếm”
Đường Sở Vi chém ra một kiếm.
Kiếm vô hình mang lấy tốc độ cực nhanh chém ra ngoài.
Một kiếm này, quá kinh khủng.
Kinh khủng đến mức lúc một kiếm chém xuống, cả Thiên Không cũng sụp đổ xuất hiện vết nứt, trên đất rung chuyến giống như ngày tận thế tới vậy.
Xoẹt!
Kiếm khí lấy tốc độ ánh sáng đánh ra.
Minh Lam Thánh Hoàng còn chưa phản ứng đã bị trúng kiếm.
Cái lồng màu đen bảo vệ cơ thể ông ta trong mắt nháy mắt tan ‘tành, kiếm khí vô hình đánh xuống người ông ta, cơ thể ông ta trong nháy mắt bị chém thành hai nửa. Ngay sau đó kiếm khi nổ tung, cơ thể ông ta cũng nổ tung theo.
Tứ tượng hợp nhất, thiên địa nhất kiếm.
Một chiêu này, quá kinh khủng.
Mạnh như Minh Lam Thánh Hoàng mà cơ thể cũng trực tiếp bị hủy.
diệt, ngay cả linh hồn cũng bị hủy diệt.
Sau khi đánh chết Minh Lam Thánh Hoàng, cơ thể Đường Sở Vi từ trên trời hạ xuống. Vừa đáp xuống đất, cô đã nhịn không được mà ngã xuống đất, lần nữa phun ra ngụm máu tươi.
Thuật nguyền rủa rất kinh khủng, cô bị thuật nguyền rủa gây thương tích nên có hàng ngàn lỗ thủng trong cơ thể.
Cô kịp thời ăn một viên đan dược trị thương mà người thủ hộ đưa cho. Sau đó ngồi xếp bảng, bắt đầu trị thương.
Trên địa cầu.
Tất cả mọi người đều nhìn trời không.
Thời gian trôi qua từng ngày.
“Cái này cũng ba ngày rồi, thế nào còn chưa ra?”
“Cuối cùng là người nào thắng đây?”
Ba ngày trôi qua vẫn chưa có người xuất hiện, toàn nhân loại địa cầu đều lo lắng cho Đường Sở Vi.
Ngay lúc mọi người đều quan tâm kết quả trận chiến này thì trên bầu trời xuất hiện một bóng người, cơ thể người này từ từ hạ xuống từ trên xuống, đáp xuống núi Bất Chu ở Đoan Hùng.
“Này, là Đường Sở Vi”
“Ố, là Đường Sở Vi”
“Tại sao lại là cô ta?”
“Chẳng lẽ nói, cô ta đánh chết Minh Lam Thánh Hoàng sao?”
Đường Sở Vi xuất hiện, sinh linh đến từ tam thiên thế giới cũng sợ hãi.
Người Đường Sở Vi mặc quần áo màu đen, đứng trên đỉnh núi của núi Bất Chu mà nhìn không hết sinh linh bốn phía. Khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nở ra nụ cười nhẹ.
“Ối, quá đẹp”
“Nụ cười này, thật là câu hồn tôi mất mà.
“Nụ cười này của cô ấy là ý gì, chẳng lẽ cô ấy thật sự đánh chết Minh Lam Thánh Hoàng sao?”
Đối mặt với vô sô sinh linh, Đường Sở Vi cười một tiếng, nói: “Minh Lam Thánh Hoàng đã thua, chết ở trên mặt trăng”
Một câu nói khiến hàng ngàn người giật mình.
“Thật sự đã chết rồi sao?”
“Chuyện này, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi mà”
Không ít sinh linh kêu lên.
Còn Đường Sở Vĩ thì nhanh chóng rời đi.
Bởi vì cô bị thương nên sau khi trị thương ngắn ngủi trên mặt trăng thì vội vàng chạy về. Cộng với cô không có cách nào áp chế ma khí trong cơ thể nên cô phải đi tìm người thủ hộ.