Quá trình bị đồn nén ký ức của người bạn này của anh quá dài, không ai có thể đảm bảo khôi phục ký ức được hay không, hoặc là khôi phục được bao nhiêu thì chỉ có thể xem duyên phận”
“Vậy bây giờ không có tàn hồn quấy nhiễu ông ta thì tu vi có thể khôi phục lại đúng không?” Nghĩ đến điều gì đó, trong lòng Tân Trạm giật mình nói.
Nếu như Phù Ma biến thành tu sĩ độ kiếp cảnh, thậm chí trải qua suy kiếp lần đầu tiên, vậy thì mình còn để ý đến lộ trình làm gì nữa.
Chỉ cần không trêu chọc đến tông tộc tối cao nào đó thì chẳng phải là có thể đi ngang ở Bắc Vực hay sao.
“Điều này không ổn”
Hứa Sâm lập tức lắc đầu nói: “Thần hồn của ông ta vẫn tương đối yếu ớt, hơn nữa còn sống nhờ ở trong cơ thể của anh, mặc dù sẽ không tiếp tục bị tiêu tan nhưng cũng không có cách nào nhận được dinh dưỡng”
“Trừ khi anh có thể tìm được một tu sĩ độ kiếp cảnh đã suy kiếp lần đầu tiên để đoạt xác cho ông ta.
Nếu không thì về mặc sức chiến đấu có lẽ chỉ tâm trình độ hợp thể cảnh thôi”
“Đoạt xác của tu sĩ độ kiếp cảnh, còn từng trải qua suy kiếp sao? Tiền bối, anh đừng có đùa với tôi chứ”
Tân Trạm không còn gì để nói, bản thân anh chỉ mới là hợp thể cảnh tứ phẩm, giết chết một kẻ độ kiếp cảnh, còn phải từng trải qua suy kiếp.
Anh đi đâu mà tìm ra được một thân thể còn mạnh hơn Hứa Sâm trước mắt cho ông ta chứ.
Chẳng qua là nghĩ đến chuyện này thì Tân Trạm cũng có chút mơ hồ nghĩ đến mà sợ.
Thật ra trước đó khi chém giết một vài cường giả, anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện để cho Phù Ma đoạt xác, từ từ trưởng thành.
Nhưng mà bây giờ xem ra, may là Phù Ma vẫn còn mê mang, không muốn thoát ra khỏi người anh.
Nếu không lỡ như Phù Ma thật sự làm vậy thì e là trái lại hồn phách sẽ bị thương.
“Được rồi, tôi không thể làm được yêu cầu này của anh, cho nên anh còn cái gì khác cần tôi giúp đỡ không?” Hứa Sâm hỏi.
Anh ta tốn công quanh co một phen nhưng chỉ giúp Phù Ma loại trừ tàn hồn.
Anh ta thấy chút chuyện nhỏ này không sánh được với ma công thượng cổ mà mình cần.
“Tạm thời chưa nghĩ ra” Tân Trạm lắc đầu, bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Vậy như thế cũng tốt, tôi thiếu anh một món nợ ân tình bằng tư cách cá nhân, nếu như sau này anh có gì cần giúp đỡ thì có thể liên hệ với tôi”
Hứa Sâm cũng không do dự, dứt khoát giao một tấm lệnh bài cho Tân Trạm, chỉ cần Tân Trạm vận chuyển ý thức trong đó thì anh ta có thể lập tức cảm nhận được.
“Cảm ơn tiền bối”
Tân Trạm cũng nói câu cảm ơn, hiểu được vì sao Hứa Sâm lại làm như vậy.
Ân tình của một người độ kiếp cảnh đại năng đối với tu sĩ bình thường mà nói đều rất có giá trị.
“Đúng rồi, anh Tân, nếu như anh định rời khỏi Thành Thiên Dự thì tốt nhất chú ý an toàn nhiều một chút” Đột nhiên Hứa Sâm nói.
Tân Trạm sững sờ, hơi kinh ngạc mà nhìn về phía đối phương.
“Đừng hiểu lầm, mặc dù quan hệ giữa Thất Hồn Ma Tông và nhà họ Trần rất hợp ý nhau, nhưng tôi là trưởng lão của tông môn chứ không phải là trưởng lão của nhà họ Trân”
Hứa Sâm lắc đầu nói: “Tuy tôi là ma tu nhưng cũng sẽ tuân thủ lời hứa, giữ chữ tín, có một số người dù tự xưng là danh môn chính phái nhưng còn không bằng cả ma tu”
“Nói đến thì cũng rất buồn cười, thế giới này phân chia chính tà chính là hồ đồ như vậy đó”
Dường như Tân Trạm đang suy nghĩ cái gì đó, anh chắp tay lần nữa.
Sau khi Hứa Sâm rời đi thì Phù Ma cũng từ từ tỉnh lại.
.