Mà khi nghe được những lời này, tâm của phù ma chợt run lên.
Lão ta lập tức ý thức được, có vẻ như Tân Trạm đang muốn giúp lão ta nghĩ ra biện pháp.
Mất trí nhớ đã lâu như vậy, tuy không nói gì, nhưng thật ra không có lúc nào là phù ma không nghĩ đến cách để tìm lại trí nhớ rồi biết được bản thân mình là ai, đến từ đâu.
Nhưng Tân Trạm lại dùng một cơ hội khó có được như vậy vì lão ta.
“Cậu muốn nói là, cách để tìm lại một phần ký ức đã bị mất của hồn phách sao?”
Hứa Sâm không trả lời ngay lập tức, mà là để lộ vẻ suy tư trên mặt rồi sờ sờ cái cằm rồi nói: “Cậu Tân, hồn phách là một thứ rất huyền diệu, đây cũng không phải là một thân thể đơn giản như vậy.
Nếu như không nhìn thấy linh hồn này, tôi cũng không cách nào để phán đoán”
“Ông muốn nhìn thấy hồn phách sao?”
Tân Trạm cũng nhíu mày.
Anh cũng không ngại để cho Hứa Sâm biết sự tồn tại của phù ma.
Dù sao lão ta cũng có tu vi ở hợp thể cảnh, là một tàn hồn trên người cha, cũng không có gì to tát lắm.
Nhưng phù ma bên kia…
“Tân Trạm, tôi đồng ý, anh mau đáp ứng ông ta đi” Phù ma đột nhiên nói.
Lão ta thực sự rất muốn biết mọi thứ về bản thân mình.
Cho dù Hứa Sâm có phát hiện ra cái gì, lão ta cũng sẽ không thấy tiếc.
Tân Trạm gật đầu rồi vẫy tay.
Ngay lập tức, từ trong mi tâm của anh, thần hồn của phù ma bay ra rồi đáp xuống bên cạnh anh.
“Hồn phách ở trong cơ thể của cậu sao?”
Hứa Sâm lộ ra vẻ hứng thú.
Ông ta vốn tưởng rằng hồn phách mà Tân Trạm nói là anh hoặc là một người bạn nào đó, nhưng thật không nghĩ tới lại chỉ vẻn vẹn là một linh thể chỉ có hồn phách.
Ông ta lui về phía sau vài bước rồi vung tay lên.
Nhất thời sáu cái lò hương màu vàng chợt xuất hiện rồi vây quanh bốn phía của phù ma.
Dưới một đạo linh khí phía sau Hứa Sâm, bên trong sáu cái lò hương, dây hương đang chậm rãi bốc cháy.
Nhưng khác với những hương thơm bình thường, loại hương đang được đốt ở bên trong lò hương này không chỉ có mùi thơm và còn mang theo một màu tím nhạt.
Khi khói bốc lên, khói cũng không khuếch tán ra ngoài, mà tựa như một cái vòng tròn, bao phủ xung quanh phù ma đó.
“Đừng lo lắng, ông là bạn của cậu Tần, tôi sẽ không làm hại ông đâu.”
Hứa Sâm nhìn phù ma tỏ ra có chút lo lắng thì lập tức lên tiếng trấn an.
Sau đó, ông ta lại tiếp tục dẫn dắt một vài đạo linh khí thêm lần nữa, chúng đều rơi vào trên người phù ma.
Sau khi di chuyển một lúc, chúng lại trở về trong tay Hứa Sâm.
Tân Trạm ở một bên nhìn mà cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Anh cảm giác thủ pháp mà Hứa Sâm sử dụng rất giống với cái cách mà Dược Tôn thăm bệnh, nhưng lại có chỗ khác biệt.
Nhưng ít nhất sau khi mấy cái lò đồng màu vàng xuất hiện, có vẻ như phù ma đã không cần anh phải cung cấp linh khí, khi đó anh có thể lập tức sống một mình.
“Ông chỉ có hồn phách, lúc trước thân thể ông tự nổ hay là do bị người khác đánh nát?” Hứa Sâm nói.
“Tôi cũng không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ rằng ba của tôi có một mối thâm thù đại hận.
Trong lúc đang đi tìm kẻ thù để báo thù thì lại chết cùng đối phương rồi bị đánh mát thân thể.
Sau này thì càng rơi vào khe hở của hư không, rồi lại sống sót và trở thành như ngày hôm nay” Phù ma nói với tâm tình phức tạp.
Hứa Sâm gật đầu, sau đó lại tiếp tục hỏi phù ma mấy câu hỏi khác.
Sau đó, giọng nói của phù ma càng ngày càng nhỏ.
Về sau, thần hồn của lão ta càng ngày càng tỏ ra uể oải, sau đó ngủ gật mà không nói thêm một lời nào.
Tân Trạm bị giật mình không nhỏ.
Phải biết rằng phù ma chính là một sợi hồn phách, cho nên không cần ăn uống ngủ nghỉ, nhưng hiện tại phù ma lại rơi vào trong giấc ngủ..