Phía trên hai cái hố, linh khí bay hỗn loạn, cát bụi mù mịt, không gian bị phá hủy nhanh chóng ngưng kết.
Nhất thời, cả hội trường yên tĩnh đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ khiếp sợ, khó tin nhìn về phía Tân Trạm đang đứng giữa không trung.
Tân Trạm dám lấy một chọi hai chắc chắn phải có núi dựa.
Điều này thì ai cũng có thể đoán được.
Nhưng gần như trong nháy mắt, hai anh em nhìn như hung thần ác sát đang chiếm thế thượng phong lại bị Tân Trạm từng quyền từng quyền đánh bại.
Dáng vẻ chịu trận khiến tất cả mọi người không dám tin vào mắt mình.
Ở đây ai cũng biết, Tân Trạm chỉ mới tiến giai lên tứ phẩm, mà tu vi của đối thủ đều cao hơn anh rất nhiều.
Cả hai đều có danh tiếng hiển hách, đều là ác nhân trong mắt mọi người.
Kết quả sao? Hai anh em họ Hồ tốn hết công sức cũng không hao tổn được một cọng tóc của Tần Trạm, ngược lại còn bị đánh cho thua thảm hại.
Lý Mai Thuần sững sờ, đôi mắt đẹp mở to kinh ngạc.
Cô ta còn đang nghĩ xem Tân Trạm nên thoát ra như thế nào, không ngờ lại không cần nữa.
Trần Thành trực tiếp dùng lực lượng cường đại đánh bại mưu đồ của đối thủ.
“Không ngờ Tân Trạm này lại mạnh như vậy!”
Lúc này, không khí phía nhà họ Trần vô cùng nặng nề.
Toàn bộ người trong tộc đều vô cùng sợ hãi và không thể tin được.
Trần Ngạo Nhiên siết chặt ngón tay, sắc mặt âm trầm như có thể nhỏ ra nước.
Nắm trong tay các loại lửa, khống chế sức mạnh của sấm sét… Tân Trạm quả thực không đơn giản chút nào.
Chẳng trách Diệp lão đầu có thể yên tâm để anh ta ra tay, tự tin lấy Diệp Châu ra làm tiền đặt cược.
Có điều nếu Trần Nghinh Dương đã dám đồng ý đối chọi, thì cũng không thể không có sức chiến đấu được.
Anh em nhà họ Hồ bị mình dùng giá cao mua lại, hâu hạ như khách quý.
Không phải một món hàng dễ giải quyết, giữa hai người bọn họ có một bí mật lớn, trong nhà họ Trần cũng chỉ có rất ít người biết được.
Hiện tại tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa rồi, chỉ cần anh em nhà họ Hồ sử dụng con át chủ bài này, vậy thì cuối cùng người thắng vẫn là nhà họ Trần.
Sắc mặt của Trần Nghinh Dương từ từ bình tĩnh lại.
Hồ Trung bay từ trong hố sâu lên, nôn ra một ngụm máu.
Anh ta sợ hãi nhìn trước ngực mình, linh giáp hộ mệnh của bản thân, vậy mà lại bị Trần Trạm làm thủng một lỗ lớn.
Nếu như không nhờ có linh giáp hộ mệnh này, thì e rằng anh ta đã bị thương nghiêm trọng rồi.
Mà ở một hố sâu khác, Hồ Minh cũng nghiến răng bay ra khỏi đó.
Tu vi của anh ta cao hơn Hồ Trung một chút, nên bị thương nhẹ hơn.
“Tên nhóc này, cũng có chút bản lĩnh”
Hai anh em tiếp tục bay đi, nhìn chằm chằm vào Tân Trạm đang đứng ở bên trên.
“Trước kia không phải nói, muốn tìm tao báo thù sao, muốn đem tao chém thành trăm mảnh? Kết quả chỉ có tý bản lĩnh như thế kia?”
Tân Trạm không nhân cơ hội nhảy xuống, mà lạnh lùng mở miệng công kích đối phương.
Lúc trước anh em nhà họ Hồ ra tay, mặc dù không có đánh trúng bản thân, nhưng kiểu giết người đó, cho dù có ý định muốn khiến anh bị thương nặng, thì anh vẫn có thể nhìn ra được.
Đối với những loại người như vậy, anh đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội để chế giễu.
“Khi nãy đá bay chúng mày, lần sau chính là tát cho chúng mày mười mấy cái bạt tai đó”
“Mày tìm chết”.