Bụp.
Thấy vậy, Diệp Thành không còn do dự nữa, đột nhiên quỳ xuống trước mặt người đàn ông.
“Vãn bối Thánh trì do những tiền bối của nhà họ Diệp xây dựng, đây không chỉ là nơi để các thế hệ trẻ thanh tẩy máu của mình, mà còn là nơi lưu lại thần hồn của tổ tiên nhà họ Diệp.
Diệp Thành, bái kiến tổ tiên.”
Hôm nay, cuối cùng cũng có tộc nhân đi vào đáy hồ, để linh hồn này được nhìn thấy mặt trời một lần nữa.
“Tốt lắm, cậu có huyết mạch thượng cổ của nhà họ Diệp thuần khiết nhất, là người truyền thừa hoàn hảo nhất”
Ánh mắt của người đàn ông dịu dàng, nói năng không còn cứng rắn, lạnh lùng như trước mà lộ ra vẻ khen ngợi, động viên vãn bối.
Tân Trạm cảm thấy người đàn ông này trước đây dường như là một cái vỏ bọc thực hiện một nhiệm vụ cụ thể, nhưng lúc này, người đàn ông mặc áo trắng giường như đã sống lại.
“Tổ tiên, có thể nói cho tôi biết tên của ông được không?”
Diệp Thành kích động nói.
Nhà họ Diệp có nguồn gốc từ thời thượng cổ, có gia phả để lại, chỉ cần biết tên người đàn ông là có thể biết được ông ta là ai.
“Bản tôn là Diệp Hoàng”
“Tổ tiên, hóa ra là tổ tiên đời đầu của nhà họ Diệp” Diệp Thành sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông.
Không cần đi điều tra, tổ tiên này chính là lão tổ được cung phụng ở chính giữa của nhà thờ Diệp gia.
Cũng chính là Diệp Hoàng, người sáng lập nên nhà họ Diệp vào cuối thời kỳ thượng cổ, tên tuổi của tiên tôn nổi tiếng khắp nơi, có thể nói chính thực lực của ông ta đã định hình nên vinh quang và nền tảng của nhà họ Diệp.
Diệp Thành không bao giờ ngờ rằng linh hồn dưới đáy vực này lại là tổ tiên thành lập dòng họ.
“Vấn bối, có cậu kế thừa tâm huyết của ta chính là phúc của nhà họ Diệp, cũng không uổng phí bao nhiêu năm vất vả của tôi, cậu sẽ không từ chối chứ”
“Cảm ơn khai tổ đã chỉ bảo.”
Diệp Thành tất nhiên không ngốc đến nỗi đi từ chối, đó là truyền thừa của tiên tôn thượng cổ, vượt xa tất cả tuyệt kỹ mà nhà họ Diệp bây giờ có.
Diệp Thành kính cẩn cúi đầu.
Người đàn ông cười nhẹ, ấn trên thiên linh của Diệp Thành.
Linh lực trắng đục mạnh mẽ tuôn ra khỏi cơ thể ông ta, trộn lẫn với linh dịch trong thánh trì, truyền vào cơ thể Diệp Thành.
Đồng thời, phía trên thánh trì.
Ông cụ Diệp, đại trưởng lão và những người khác không đấu với nhau như Diệp Trảm Long nghĩ mà bọn họ đều đang đứng xung quanh thánh trì.
Trong thánh trì, sau khi nước trong hồ hỗn loạn một hồi, lúc này đã yên ắng trở lại.
Xung quanh cũng im ắng, tất cả mọi người đều im lặng.
Nhưng ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào thánh trì.
“Anh ba, ông cụ nói nếu Diệp Trảm Long thắng thì sẽ tự thừa nhận thất bại.
Chúng ta thật sự chỉ ngồi đó chờ chết thôi sao?” Diệp Long Xuyên không cam lòng nói.
“Nếu không thì sao? Nếu anh Tân thắng thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng, nếu Diệp Trảm Long thắng, chúng ta đều đã bị thương nặng, làm sao có thể chiến đấu được nữa?”
Nguyên nhân khiến hai bên không đánh nhau là vì Diệp Hạo Long thiếu quyết đoán, thứ hai là thỏa thuận đánh cược do ông cụ Diệp đề xuất.
Mấu chốt của chiến thắng lần này không phải những người ở bên ngoài thánh trì, mà là bốn người ở bên trong thánh trì..