Ngọn lửa đỏ rực hung bạo dâng trào, điên cuồng phóng ra bốn phương tám hướng, nhiệt độ của ngọn lửa dường như thiêu rụi mọi thứ, ánh sáng chói mắt bao trùm tất cá mọi thứ rực rỡ giữa trời và đất.
Diệp Trảm Long bị cơn bão lửa này làm cho giật lùi về phía sau, rất nhiều thuộc hạ của ông ta cũng bị ngọn lửa nuốt chứng, không kịp kêu gào đã hóa thành tro tàn.
“Đây, đây là tình huống gì vậy?”
Ánh lửa rực rỡ màu đỏ chiếu vào hai má đám người trong đại sảnh, khiến ai cũng phải sững sờ.
Chu Tùng Sinh đã chết, hơn nữa còn là tự bạo mà chết, ai là người đứng sau tất cả chuyện này.
Qua lớp quầng sáng bọn họ không phái chịu ánh hướng của đợt tấn công bằng lửa này nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Ông cụ Diệp cũng sửng sốt, rồi đột nhiên dừng lại hành động.
Sau đó lại có một tiếng xé gió vang lên.
Một bóng người băng qua bóng lửa lao thẳng đến chỗ mọi người.
Đúng là Tân Trạm!
Lúc này, Tân Trạm đang giãm chân lên biển lửa, xuất hiện như một chiến thần tắm trong lửa mà sinh ra.
Những ngọn lửa bất tận tuôn ra, bùng cháy xung quanh anh, nhưng không thể làm anh bị thương.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này Diệp Long Xuyên và những người khác đều kinh ngạc đầy mặt.
Khi tất cả mọi người đã gần như tuyệt vọng thì Tân Trạm lại một lần nữa cho họ hy vọng.
“Ba, mau mở vòng hộ pháp ra, là anh Tân”
“Đạo hữu Tân đã giết Chu Tùng Sinh, tới cứu chúng ta rồi”
Trong lòng mọi người đều hết sức phấn chấn, khó mà tin được.
Trong tình huống một chọi một Tân Trạm lại có thể giết chết Chu Tùng Sinh, anh đã làm việc này như thế nào?
“Vị này chính là anh Tân sao?” Ông cụ Diệp cũng đã thấy được Tân Trạm, hết sức kinh ngạc vì đối phương rất trẻ tuổi.
Ông không hề chần chừ, lập tức mở ra vòng hộ pháp.
Tân Trạm đột nhiên bay vào trong.
“Tân Trạm, Diệp Văn đã tiến vào thánh trì, chuẩn bị thay máu khởi động tổ khí, cậu không cần phải để ý tới vấn đề an toàn của chúng tôi, xin cậu hãy mang đám Diệp Thành đi, giúp nhà họ Diệp chúng tôi giữ lại một ít con cháu.
” Diệp Long Xuyên lập tức nói.
“Chú Diệp”
Mấy người Diệp Thành và Diệp Anh Sương đều biến sắc mặt.
“Đúng vậy, lát nữa tôi sẽ tự bạo thân thể, có thể kéo chân bọn họ một lúc tiểu hữu Tân, cầu xin cậu.
Ông cụ Diệp cũng nói.
Những người còn lại trong nhà họ Diệp đều gật đầu, hoàn toàn không để ý đến chuyện sống chết.
Tuy bọn họ không có khả năng sống sót, nhưng sự xuất hiện của Tân Trạm ít nhất đã có thể giữ được ngọn lửa hy vọng cho nhà họ Diệp.
“Diệp Văn đã vào thánh trì rồi sao?” Tân Trạm nhíu mày.
“Ừ, thời gian tiến vào thánh trì là giữa trưa, nửa giờ nữa đại lễ sẽ hoàn thành, thời gian rất cấp bách” Diệp Long Xuyên nói.
“Nhưng giờ là vừa qua giữa trưa, khi tôi bay qua đã thấy phía xa có linh vụ bốc lên”
Tân Trạm lắc đầu nói: “Hơn nữa, cũng đã đến bước này rồi, vì sao còn phải chạy trốn làm gì?”
Nếu chỉ cần giữ lại huyết thống của nhà họ Diệp thì anh cũng không cần quay lại.
.