“Bản nguyên châu, trong lúc cậu giao thủ với tôi đã vụng trộm sử dụng bản nguyên châu để hấp thụ Phi thiên xích hỏa của tôi” Đồng tử của Chu Tùng Sinh co rút lại.
Ông ta rốt cục hiểu được toàn thân của ông ta đều là hỏa diễm, Tân Trạm chỉ công kích mỗi phần cánh tay của ông ta, mỗi phân thân bị công kích một lần, hút đi ngọn lửa bên trong, cánh tay của ông ta cũng bị phế đi”
“Thế nhưng như vậy thì thế nào, cậu cũng chỉ còn có một chiêu nữ liền thua, chỉ cần tôi đánh thêm cậu một lực đạo lạc ấn.”
“Thật không?” Tân Trạm lắc đầu.
“Cho đến bây giờ ông vẫn không rõ mọi chuyện, thật ngu xuẩn”
Chu Tùng Sinh vẫn còn chưa nói xong thì Tân Trạm đã đột nhiên bay xuống.
Chu Tùng Sinh hừ nhẹ một tiếng, một cỗ phân thân lại trúng thêm một chiêu của Tân Trạm, phân thân kia đã tràn vào cơ thể Tân Trạm một luồng khí tức.
“Sao cậu lại không sao.”
Chu Tùng Sinh kinh hãi, rõ ràng Tân Trạm đã bị ông ta bao trùm toàn bị lạc ấn của ông ta vậy mà lại không có tiếp nhận bộc phát của phần thiên xích diễm.
Mà sau khi mấy lần Chu Tùng Sinh tấn công không hiệu quả thì ông ta cảm thấy kinh hãi sau đó bị Tân Trạm đánh trúng vài cái, cánh tay của ông ta cũng dần không nhúc nhích được.
Lúc này Chu Tùng Sinh hoàn toàn bối rối.
Bí mật lớn nhất về cơ thể của chính mình đã bị Tân Trạm phát hiện ra, và vì một lý do nào đó mà ngay cả lạc ấn cũng không có tác dụng.
Nếu cứ như vậy đánh tiếp thì toàn thân ông ta không thể nhúc nhích thì còn có thể đánh thắng như thế nào được nữa.
Thế cục lập tức bị nghịch chuyển.
“Trốn!”
Chu Tùng Sinh quay đầu bỏ chạy, chuyện ở nhà họ Diệp thành hay bại thì ông ta cũng không quan tâm, chính mình còn chưa chắc có thể bảo vệ được, mà tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Huống chỉ cho dù nhà họ Diệp không có đầu quân vào Cực Hỏa Môn, nhưng mà ông ta đã nắm giữ việc Tân Trạm có hai chí hỏa thì trở về cũng sẽ không bị trách phạt.
Nhưng mà lúc này Chu Tùng Sinh muốn tấn công thì dễ, nhưng muốn trốn thoát lại khó.
Tân Trạm thi triển Thiên Hỏa Bộ, phối hợp với Càn khôn di chuyển quyết, mặc kệ Chu Tùng Sinh có chạy trốn đến hướng nào thì cũng có thể dùng một quyền đánh ra.
Chu Tùng Sinh giống như một viên bi sắt, liên tục bị Tân Trạm đánh cho bay xuống đất.
Lại lần nữa bay đến, lại lần nữa bị đánh bay.
Đến cuối cùng Chu Tùng Sinh tuyệt vọng phát hiện ra tất cả kinh mạch của bản thân đều bị Tân Trạm cắt đứt, ngay cả khả năng bay cũng không còn.
Bịch một tiếng, Chu Tùng Sinh té ngã trên mặt đất, Phần Thiên xích diễm ở trên người cũng biến mất khôi phục bộ dạng trước đây.
Tần Trạm cũng đáp xuống, dùng một cước đá vào người của Chu Tùng Sinh, trực tiếp phong bế thần hồn và linh khí của ông ta.
“Nói cho tôi biết, tại sao cậu dính Phần Thiên lạc ấn khắp toàn cơ thể mà không phát nổ” Chu Tùng Sinh vẻ mặt tuyệt vọng, giận dữ hét.
Mình bây giờ đã không thể trốn thoát bây, đã thua hoàn toàn Nhưng trước khi chết, anh ta cực kỳ muốn biết tại sao Tân Trạm lại không hề hấn gì, điều này thật không thể tin được.
“Điều này được viết trên Thượng Cổ Ngọc Giản tôi lấy được.
Cái này là Phần Thiên Lạc Ấn, nếu không phải Độ Kiếp Cảnh thì không thể giải trừ.
Cậu mới chỉ là Hợp Thể Cảnh tam phẩm, vậy sao đối cậu nó cũng vô dụng”
Chu Tùng Sinh nghiến răng nghiến lợi, nếu không như không làm rõ chuyện này, có chết cũng không cam lòng.
“Vậy thì tôi sẽ bày tỏ lòng từ bi, sẽ cho ông hiểu rõ trước khi chết”.