Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2381: Chương 2381






Khi Long Thần nhìn qua phong cảnh của ngọn núi, đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm nói: “Đạo hữu Tân, hình như tôi từng nhìn thấy chỗ này rồi”
“Anh nói anh từng thấy rồi sao?” Trong lòng Tân Trạm bỗng nhiên nhảy lên.
Đôi mắt kia tựa như phát ra ánh sáng khiến Long Thần lắp bắp kinh hãi.
Hình ảnh anh truyền cho Long Thần chính là tam tông của ẩn giới, bên ngoài của dãy núi Liên Thiên.
Tân Trạm vẫn đoán ở trên đại lục này có lẽ tồn tại một dãy núi như vậy, nếu tìm được nơi này có thể sẽ tìm được biện thân tôi bị trọng thương.

Trên đường chạy trốn tôi đánh bậy đánh bạ đi đến dãy núi giống với hình ảnh vừa nãy anh cho tôi xem.

Nhưng mà thời gian cũng lâu lắm rồi, tôi không nhớ rõ lắm”
“Tìm nó đi, nếu anh có thể tìm được dãy núi này, tôi lập tức trả lại tự do cho nhóm anh” Tân Trạm thờ dài, dần khôi phục bình tĩnh “Đạo hữu Tân yên tâm, tôi nhất định làm hết khả năng”
Long Thần lập tức tỏ thái độ, tới nước này rồi, nếu Tân Trạm đổi ý thì anh ta cũng phải bán mạng tìm kiếm.

Nếu không độc dược không có thuốc giải thì một năm sau cả đám bọn họ đều chết hết.

“Mấy thứ này tôi không dùng đến, cho anh giữ lấy tiện thu mua lòng người, tăng thêm thực lực.

Nếu làm tốt chuyện này đối với anh chỉ có lợi không hại”
Sau đó Tân Trạm đưa cho Long Thần một cái túi trữ vật.
Long Thần nhìn thoáng qua vật phẩm bên trong túi trữ vật, nhất thời hai mắt sáng rỡ.
Trong túi này có rất nhiều đồ vật chỉ có ma tu mới cần đến, ví dụ như máu của người nào đó, bạch cốt cô lâu hoặc là công pháp ma tộc…
“Đạo… đạo hữu Tân, mấy thứ này đều cho tôi?” Giọng nói Long Thần run rẩy.
Số lượng bảo vật trong túi trữ vật rất nhiều, nhiều đến mức khiến Long Thần mê đắm.
Hai tay Long Thần kích động đến mức run rẩy.
Có nhiều đồ thế này, muốn Bang Ngọc Ma của mình phối hợp với một tên Ngọc Sang không có bang chủ và Bang Ngọc.
Huyết còn không phải quá đơn giản sao.
Dù sao trong trong dãy núi Ma Vực phải tuân theo quy tắc của rừng rậm, nếu thực lực không đủ cũng chẳng ai quan tâm mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Long Thần có chút khó chịu.
Bản thân đi vào chiến trường Tiên Ma dự định kiếm chút †ài nguyên, không ngờ cuối cùng lại có được bằng cách này.

Thiếu sót duy nhất chính là bị Tân Trạm hạ độc.
Chẳng qua chỉ cần tìm được cái dãy núi nào đó thì Tân Trạm sẽ không đổi ý nữa.
Về phần giải độc, Tân Trạm đã sớm nói cho anh ta có thể tự đi tìm thuốc giải, nhưng nếu uống bừa bãi khiến độc tố trở nên khó giải thì đừng trách anh.
“Đạo hữu Tân cứ yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức làm chuyện này.

Một khi phát hiện nơi này sẽ lập tức truyền âm cho anh”
Long Thần nghiêm túc nói.
Có được nhiều tài nguyên như vậy, anh ta có tự tin có thể tìm đủ người hoàn thành chuyện này.
Giải quyết xong vấn đề, mọi người đều không có tâm trạng đi khám phá gì nữa.
Tất cả mọi người ngồi khoanh chân tại chỗ cùng đợi thời gian kết thúc.
“Anh hai, sau này anh có tính toán gì không, còn muốn đi khắp nơi rèn luyện nữa không?” Tân Trạm hỏi.
“Chắc là anh sẽ về nhà.

Mười mấy năm không quay về rồi, anh cũng nên trở về thăm cha và các anh chị em khác” Tân Thiên cười nói: “Tân Trạm, khi nào em lo liệu chuyện của mình xong rồi nhất định phải trở về thăm mọi người.

Cả đại gia tộc nhà họ Tần, có thể sẽ có người không thích em nhưng gia đình nhỏ của chúng ta vĩnh viễn chờ em trở về”
Trong lòng Tân Trạm ấm áp, vỗ vỗ bả vai anh hai.