Chú Chử nheo mắt lại, nhìn ngọn núi cao vắt ngang kia thì lập tức nhận ra.
Mà căn cứ theo quan sát độ cao của dãy núi Ma Vực thì rất nhanh có thể suy đoán ra được khoảng cách cụ thể của họ với dãy núi vùng Ma Vực.
“Mặc dù không thấy rõ lắm, nhưng cái dáng vẻ bay trên không trung như này hình như khá giống một phi thuyền”
Đôi mắt của chú Chử hơi lóe sáng, lập tức đưa ra phán đoán của mình.
Tân Trạm này, có lẽ đang cưỡi pháp khí bay vào trong dãy núi Ma Vực.
“Dựa theo thời gian, Tân Trạm không thể nào đổi hướng khỏi khu vực dãy núi Ma Vực, cho nên có lẽ cậu ta đang đi về Bắc Vực để tìm kiếm đạo lữ của mình.
Nhưng nghe nói bây giờ bên trong dãy núi Ma Vực phát hiện ra một chiến trường Tiên Ma, có rất nhiều nơi không thể đi qua, đây chính là một cơ hội thật tốt cho chúng ta”
Chú Chử bước vội rời đi, ông ta cũng nắm giữ được khá nhiều tin tức về Tân Trạm rồi.
Sau đó mình cũng không cần nhúng tay vào mà cứ giao cho Ám Ảnh Minh đi làm là được.
Trải qua thời gian ba ngày, mấy người Tân Trạm cũng đi tới dãy núi Ma vực.
Ba ngày đường, đúng như dự đoán là họ hoàn toàn gặp phải sự quấy rối của tà môn ma tộc, chỉ là số lượng không nhiều, thường thường không cần tới phiên mọi người đều ra tay, Cung Doãn đứng ở đầu thuyền, vừa phóng ra khí tức bát phẩm cảnh Hợp Thể thì đám đạo chích kia đã lập tức rút lui.
Kiểu đi đường bất ngờ quá bình an như này khiến cho Tân Trạm sinh ra chút cảm giác hưởng thụ.
Sau khi phi thuyền lên đường, trước tiên anh thử nghiệm huyết dịch của Huyền Lôi Thánh hổ.
Quả nhiên, phệ thiên trùng cần có tinh huyết thượng cổ, cho dù là con người hay yêu thú đều không có gì khác biệt.
Thậm chí Tân Trạm còn phát hiện trong âm thầm là cái huyết dịch Huyền Lôi thánh hổ này hình như còn có thuần túy cao hơn cả máu của mình, những con ấu Phệ Thiên trùng kia cắn nuốt vào lại không để lại nhiều tạp chất.
Lần này không cần lấy máu, chỉ dùng tâm tỉnh để luyện kim thạch Bổ Thiên, Tân Trạm cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ba ngày sau, một nghìn sáu trăm kim linh thạch đều dùng được hơn phân nửa, lại bồi dưỡng được ba nghìn đầu Phệ Thiên trùng màu vàng.
Chỉ là đập ra kim linh tệ màu tím, còn lại đều là những loại khoáng thạch tỉnh luyện, Tân Trạm còn không biết phải xử lý thế nào, mấy nghìn khối xếp thành một đống ở đó, rồi bị anh đặt vào trong một góc hẻo lánh trong túi trữ vật.
“Có muốn để Phệ Thiên trùng trưởng thành trong một lần không?”
Bây giờ Tân Trạm cảm giác chính mình có hơi bành trướng, cũng bắt đầu xem xét vấn đề này.
Trên thực tế, Vô Tự Thiên Thư chỉ cách chăn nuôi Phệ Thiên trùng, mà Phệ Thiên trùng không chỉ tiến hóa được một lần mà tới tận ba lần.
Mà mỗi lần tiến hóa như vậy đều cần dùng huyết dịch thượng cổ và kim thạch Bổ Kim, nhưng cũng sẽ nương theo việc tiêu hao lượng lớn tài nguyên khác.
Mà Phệ Thiên trùng được nuôi ra cuối cùng sẽ lớn khoảng bàn tay, thể tích của nó lớn thì tốc độ di chuyển cũng nhanh mà sức cắn nuốt cũng mạnh.
Miệng nó vừa hạ xuống có lẽ cả cánh tay tu sĩ cũng bị xé rách.
“Được rồi, trước hết hãy dưỡng ra một nghìn Phệ Thiên trùng, sau đó tìm một con làm thử” Tân Trạm kiềm chế tâm tư của mình lại, mặc dù anh rất chờ mong nhưng anh cũng biết, từ con kiến lớn lên thành cỡ bàn tay nhỏ thì lượng tài nguyên tiêu hao phải lớn tới mức nào.
Cho dù trong túi trữ vật của mình có chồng chất các tinh huyết Huyền Lôi thánh hổ cũng không đủ dùng.
Trước khi xuyên qua núi Hoành Vũ thì phải đến dãy núi Ma Vực trước, Tiết Phong lập tức thu hồi phi thuyền.
Theo vùng núi tới gần thì Mộ Dung Di bên trong phi thuyền cũng càng thêm lo lăng..