Sau khi cha con Tiết Phong uống thuốc tránh chướng ngại vật, Cung Doãn cảm ơn các tu sĩ.
Tiết Phong đã uống thuốc này không biết bao nhiêu lần, chỉ cần cảm nhận là có thể phán đoán được mức độ đúng hay sai, thấy ổn thì uống, rồi đưa cho mọi người.
Đây cũng là một cách tiếp cận cực kỳ thận trọng.
“Tôi không cần” Sau đó lão Ngô cười, phất phất tay, lấy ra hai cái mặt dây chuyền ngọc, tự mình đeo một cái, câm một cái đưa cho cháu gái.
“Lá bùa ngọc để tránh chướng khí” Trân Minh không khỏi thốt lên khi nhìn thấy tấm bùa sáng chói trên mặt dây chuyền bằng ngọc.
“Haha, sau này sống nhiều năm sẽ luôn nhận được thứ tốt, nhưng đáng tiếc chỉ có hai cái, không có cách nào cho mọi người dùng.”
“Ông đang nói cái gì vậy, lão Ngô, uống thuốc này cũng vậy thôi” Tiết Phong lắc đầu cười.
Đối với đan dược của Trần Minh, Tân Trạm tất nhiên sẽ không uống.
“Hừm, đưa đồ vật không muốn, cậu có thể tự mình uống cái nước phân này” Trần Minh vẻ mặt bình tĩnh khit mũi.
Nhưng Tân Trạm cũng không dùng loại thuốc dạng lỏng này.
Sau khi ném bình đá sang một bên, anh cũng lấy Thông Thiên Đỉnh ra, bắt đầu chuyên tâm luyện chế đan dược.
Nhưng đan dược anh luyện chế lần này còn kỳ dị hơn.
Không nói về tất cả các loại linh thảo tiên thảo, nhưng nó cũng bao gồm thứ có mùi không thể so sánh được mà đã có được trước đây.
Ngay sau khi đan dược này được tinh chế, màn sương đen bao phủ và mùi hôi thối tỏa ra.
Các tu sĩ ở một bên nhìn tro bụi và tránh xa ra.
“Thật không có nghe nói” Trần Minh không khỏi lắc đầu, thoạt nhìn thấy bình thuốc Tân Trạm lấy ra rất kỳ quái, hắn cũng rất tò mò Tân Trạm thực sự muốn làm cái gì.
Kết quả là, anh không ngờ rằng mình đã luyện chế ra một đan dược mà anh chưa bao giờ nghe nói đến với loại hình đan dược này.
Cung Doãn ở bên nhìn càng xấu hơn, anh ta vẫn nhớ lúc Tân Trạm nhận được thứ có mùi, anh đã nói là để anh tự xử lý.
Không ngờ được vậy mà luyện chế thành đan dược rồi.
Nhưng mà tên này uy nghiêm như thế, thật sự đã có phát hiện triệu chứng gì sao?
Cung Doãn lo lắng chạy trong cơ thể có linh khí, nhưng anh ta không hề phát hiện ra vấn đề.
Khi mặt trời lặn, màn đêm dần bao trùm.
Tiết Phong thiết lập một số trận pháp cảnh báo ở bên ngoài, và tất cả các tu sĩ tìm kiếm một nơi và bắt đầu luyện tập và phục hồi.
Khoảng một giờ sau, bóng tối càng lúc càng dữ dội, tiếng gầm rú của yêu thú xung quanh nhỏ dần, giữa trời và đất có một thứ im lặng dâng lên.
Lúc này, Tiết Phong đột nhiên mở mắt, đột ngột đứng lên, cảm nhận được xung quanh.
“Ba, có chuyện gì vậy?” Tiết Ngọc Tuyết cũng đứng lên.
“Một số trận pháp đã bị chạm vào, nhưng ba không cảm thấy khis tức của yêu thú” Tiết Phong thì thầm.
“Không có khí tức” Tiết Ngọc Tuyết cũng cau mày.
“Có phải là trận pháp xảy ra vấn đề không”
“Ba không biết, con ở đây báo động, đánh thức người khác, ba đi xem” Tiết Phong nghiêm nghị nói.
Tiết Phong nói xong, liền tản ra thần thức, cẩn thận bay ra bãi đất trống bên ngoài khu rừng.
Nhưng mà ông ta vừa đi một bước vào khu rừng, trong hư không, đột nhiên tuôn ra một luồng loạn lưu.
Giống như không gian bị nghiền nát, vật thể gì đó bị phóng ra ngoài.
Một thân ảnh màu bạc, giống như là tia chớp, từ trong hư không đen kịt chui ra, đánh về phía Tiết Phong.
Một đôi con người tràn đây màu đỏ.
Móng vuốt sắc bén, ác liệt, hướng về phía cổ cào..