Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1841: Chương 1841






“Cậu muốn quyt nợ” Tân Trạm cười lạnh một tiếng, anh nâng tay búng một cái, nhất thời một cỗ ngọn lửa tràn ngập trong cơ thể cậu Tăng bùng ra, cậu ta lần nữa kêu thảm mà té trên mặt đất.

Hai tên hộ vệ kia vốn định tiến lên, nhưng thấy ánh sáng của ngọn lửa như ẩn như hiện trong cơ thể của mình đều biến sắc, nhất thời cứng đờ.

“Cho anh, đều cho anh hết” Cậu Tăng thống khổ vạn phần, run run đem hai tấm lệnh bài đưa cho Tân Trạm.

“Hai tấm này là tiền công của trước đó, bây giờ cậu muốn quyt nợ thì nên trả thêm lãi”
Tân Trạm cười lạnh, Cậu Tăng biết vậy đã chẳng làm, đem bốn tấm lệnh bài đều moi ra.

“Bây giờ anh nên dập bỏ ngọn lửa đi” Cậu Tăng chịu đựng thống khổ nói.

“Ngọn lửa gì? Tôi sao lại không biết.” Tân Trạm hoàn trả nguyên câu.

Cậu Tăng giận dữ, Tân Trạm nhấc chân, coi cậu ta với hai tên hộ vệ kia như rác rưởi mà trực tiếp ném vào bên trong Quỷ Hải.

Chỉ còn lại hai cô gái kia khuôn mặt đẹp đế xanh mét, run run rẩy rẩy không biết làm gì cho phải.


“Cậu chủ của cô quá kiêu ngạo, cậu ta nên vào trong biển †ĩnh tâm lại, nói cho người nhà họ Tăng biết đừng mưu toan cứu cậu ta, không để cậu ta ngâm đủ ba ngày, ngọn lửa này sẽ không tắt đâu”
Tân Trạm thu hồi lệnh bài, truyền âm cho Tuệ Quyết.

“Đạo hữu, cảm ơn ông”
Tân Trạm lấy ra một tấm lệnh bài, trực tiếp đưa cho vị tu sĩ trung niên đó.

Nếu không phải nhờ ông ta nhắc nhở mọi người, để cho Quỷ Sơn Độc Lão dám xuống ta với cậu Tăng, chính mình cũng không dễ dàng như vậy lấy được thứ này.

“Cảm ơn tôi cái gì, tôi chỉ đoán mò thôi.”
Người đàn ông trung rung niên đầu tiên là sửng sốt, theo sau cười hắc hắc, làm cho Tân Trạm có chút cạn lời.

Cũng không biết người này là đang nói thật hay là nói dối, may mắn bản thân không động thủ trước tiên, để cho Quỷ Sơn Độc Lão thành người đầu tiên động thủ.

“Hơn nữa tôi cũng có lệnh bài, thứ này cho tôi là dư thừa.

Hiện tại nó có giá trị xa xỉ, cậu hoàn toàn có thể bán đi, thời gian sắp đến rồi, tôi lên thuyền trước đây” Người đàn ông vỗ võ bả vai Tân Trạm, rồi đột nhiên bay lên.


“Thật sự là một người kì quái” Tân Trạm lắc lắc đầu.

“Vị đạo hữu này, lệnh bài này anh có chịu bán ra hay không, tôi có thể ra giá cao.”
Người đàn ông đi rồi, nhất thời có tu sĩ cười cười đi tới.

Có điều bọn họ nhìn thấy thủ đoạn của Tân Trạm, không có ai không biết tự lượng sức mình, tính toán tranh giành.

Tân Trạm hiện tại không thiếu linh tệ, cũng không có tâm tư kéo dài thời gian, hai cái lệnh bài lần lượt bán cho hai vị tu sĩ có nội đan hợp thể cảnh yêu thú.

Một lát sau, Tuệ Khả cũng mặt xám mày tro bay trở lại, màu vàng trên áo cà sa còn dính chút vết máu.

“Ngoan đi, lần này nhà họ Sái thật mất mặt, không nghĩ tới dạo qua một vòng, đánh không ít người, vậy mà một cái có lệnh bài cũng không có.” Tuệ Khả cười gượng nói: “May mắn người trẻ tuổi anh đây thông minh, lần này toàn bộ đều dựa vào anh rồi.”
“Đi thôi”.

Truyện Dị Năng
Tân Trạm cũng không tranh công, anh giao cho Tuệ Khả một tấm lệnh bài, hai người cũng bay vào bên trong Linh Châu cực lớn này.

Tiến vào bên trong của Linh Châu này, mới phát hiện nơi đây có khác gì động tiên.

Linh Châu này được xưng là Đăng Long Tiên Chu, nghe nói là có tu sĩ lấy được phương pháp chế tạo ra Tiên Chu thượng cổ trong di tích tiên cung thượng cổ nào đó, mạn thuyền quỷ này được mua lại từ Tụ Bảo với giá cao, rồi sau đó phỏng chế theo mà làm thành.

Tuy rằng không có khí thế và uy lực như Tiên Châu năm đó, nhưng Quỷ Hải vượt qua kì an toàn này ngược lại đã quá đủ..