Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1808: Chương 1808




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước khi Lôi Sĩ rời đi, cũng đến chào hỏi vài câu với Tân Trạm, cười tít mắt mời Tân Trạm đến Tổng bộ Hội Dược sư làm khách.

Đối với vị Đại Dược tôn này, Tân Trạm cũng rất khách sáo, liền đồng ý.

Bây giờ Tân Trạm liên tiếp nhận được sự công nhận của hai vị Vực chủ lớn, danh tiếng hưng thịnh, có không ít người từ đủ các loại thế lực đến bắt chuyện chào hỏi.

Tân Trạm cũng không hề tỏ ra không kiên nhãn, sau khi chắp tay đáp lễ, mới bay đi.

Có một số người, bản thân tự cảm thấy tốt đẹp, giả vờ thân thiết tiến đến trò chuyện, Tân Trạm cảm thấy mình vẫn nên rời đi thì tốt hơn.


Cho nên chỉ có Tân Trạm, Tô Uyên, Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình cùng nhau rời đi.


Bọn họ bay lên, rất nhanh đã rời khỏi vùng ngoài của nghĩa trang Đại Năng.

Bầu không khí lập tức trở nên thanh tịnh hơn không ít.

Mặc dù những tên cậy thế kia có hơi mặt dày, nhưng vẫn có khả năng quan sát sắc mặt và lời nói, không ai cả gan đuổi theo Tân Trạm.

Không lâu sau đó.

“Tân Trạm” Tô Uyên mở miệng nói: “Qua mấy ngày nữa em phải rời khỏi đây, đi Bắc Vực rồi”
“Em cũng muốn đi Bắc Vực, Cực Hàn Cung?”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Tô Uyên nói như thế, Tân Trạm vẫn có chút không nỡ.

Dù sao thì hai người tụ họp thì ít mà chia ly thì nhiều, lần tương phùng này cũng không được bao lâu.


“Ừm” Tô Uyên khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ, có phần áy náy nói: “Phệ thể Băng Phách này của em, còn thiếu cửa ải cuối cùng, cũng chính là lần phản phệ thứ bảy, cửa ải này vô cùng nguy hiểm, sư phụ cũng không dám đảm bảo em có thể vượt qua được.

Cho nên trước khi phản phệ, em phải tiếp nhận huấn luyện đặc biệt trước, nâng cao thực lực”
“Đợi đến khi lần phản phệ này kết thúc, viên Băng Phách đó hoàn toàn dung nhập vào, chúng ta sế không bao giờ xa nhau nữa”
Tô Uyên vô cùng thâm tình mà ôm chặt lấy tay của Tân Trạm.

Tân Trạm cũng can đảm bay đến gần, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tô Uyên vào lòng.

“Khụ khụ, còn người ngoài ở đây, các anh có phải nên kiềm chế chút không” Nhiếp Phong Đình nhìn không nổi nữa, ho khan một tiếng nói.

Liễu Mộng ở một bên cũng nhếch miệng cười trộm.

Vẻ mặt này của hai người, lập tức khiến cho mặt Tô Uyên đỏ lên.

Cô hơi thẹn thùng trừng mắt nhìn Tân Trạm một cái.

Nhưng Tân Trạm chỉ nhếch mép cười, ngược lại ôm càng chặt hơn..