Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1770: Chương 1770






Nếu không tuân lệnh, tứ đại khu vực và năm hoàng tộc sẽ trừng phạt và truy sát kẻ kháng lệnh, không có tu sĩ có thể chịu đựng được việc bị khắp nơi truy sát cả….

Hơn nữa giết chết Ma Tôn, suy nghĩ cũng là vì lợi ích của mọi người.

Rốt cuộc thượng cổ thời kỳ đại năng, có thể vào lúc này thức tỉnh, đều là đỉnh cấp cường giả, nếu hôm nay thả nó đi, ngày mai liền có thể chết tong tay nó.

Cho nên khoảng khắc nhìn tháy bóng ma, các tu sĩ bất luận tu vi như thế nào, đang làm những gì, cơ hồ đều dẹp sang một bên, đều hướng khu vực kia bay tới.

“Là phương hướng mà Thánh Nữ đi”
Ở một khu vực nào đó tren Thánh Cảnh, Chân bà bà nhìn thấy hình ảnh bóng ma dữ tợn kia, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Bà lấy ra ngọc bội, nhanh chóng đi vào không gian trong ngọc bội.

“Có khả năng Thánh Nữ sẽ gặp nguy hiểm, đến lập tức thông báo cung chủ đại nhân.”
Ở một khu vực non xanh nước biếc khác.

Ngư mỹ nhân bước chân nhanh nhẹn, đi vào bên trong sơn cốc.


Lôi Sĩ đứng ở cách đó không xa, cầm trong tay một gốc cây tiên thảo mà phân tích.

“Thánh Nữ, sự may mắm của chúng ta không tồi, tiên thảo cực kỳ hiếm thấy, có nhất định ích, nói không chừng có thể giúp cho cô khôi phục được ký ức” Lôi Sĩ cười nói.

Lúc bước vào Thánh Cảnh, có được người đẹp đây bảo vệ, mình cũng đến được rất nhiều ngoại giới khó tìm tiên thảo quý giá.

Nhưng đột nhiên, bọn họ đều là ngẩng đầu.

Nhìn lên chân trời phía xa kia, đột nhiên có khí đen.

“Ma Tôn ra đời”
Lôi Sĩ đang tươi cười đột nhiên im bặt, chắm chú nhìn len một mảng khí đen phía chân trời…
“Đại hội trường, tôi muốn qua bên kia nhìn xem một chúc”
Tô Uyên cũng là sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên.

“Tôi đi cùng cô.”

Nói xong cả hai người cùng bay lên, nhanh chóng hướng phía khí đen mà bay tới.

Sau khi bóng ma hung tợn xuất hiện, liền rống to một tiếng, sau đó thân hể liền nổi tung, hóa thành vô vàng làn khí đen.

Khí đen ấy như một mũi tên nhọn vậy, nơi nào đi qua, liền xuyên thấu hết thảy.

“A!”
Sau đó đuổi theo đám tu sĩ nhà họ Sài, một đám người không kịp tránh né, bị khí đen phóng qua, giống như bị ngọn lửa nướng chín, không ngừng bị khí đen ăn mòn, lập tức phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết.

Bọn họ liều mạng muốn khống chế khí đen đang lan tỏa trên người bọn họ, nhưng vô luận làm như thế nào đi nữa, đều không thể khống chế khí đen càng ngày càng ăn mòn thân thể bọn họ được.

Nơi mà khí đen này nổ tung, cách bọn người Tân Trạm không xa…
Trong nháy mắt, tấtt cả đám người nhà họ Sài đều bị khí đen đụng đến, người có tu vi kém một chút, liền kêu lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống, tu vi cao hơn một chút, thì cũng miễn cưỡng kiên trì được.

Nhìn thấy cảnh vừa rồi sắc mặt Sài trường lão liên biến đổi, nhìn một đám thủ hạ ngã xuống, đôi mắt ông ta hiện lên tia quyết đoán, một đao chặt xuống cánh tay đã bị khí đen đụng tới.

Đại trưởng lão kêu rên, lấy linh khí cầm ngừng máu tươi đang chảy đầm đìa trên tay, sau đó liền muốn chạy trốn.

Nhưng khi ông ta vừ mới quay đầu lại, liền nhìn thấy Tân Trạm trong tay cầm kiếm, xuất hiện trước mặt ông ta.

“Các người, các người tại sao chẳng bị gì cả” Đại trưởng lão tức giận run người...