Vung trường kiếm ở trong tay lên rồi đột nhiên biến hóa huyền ảo tạo ra một kiếm quang hình mặt trăng to lớn chém về phía Tân Trạm.
“Sử dụng hỏa diễm tinh túy ở bên ngoài dường như không mạnh mẽ bằng lúc sử dụng ở trong không gian mộ địa kia”
Tân Trạm khẽ nhíu mày, nếu như anh vẫn còn uy lực của hỏa diễm tỉnh túy như trước thì Sài Chính Phi sẽ chết sau một cú đá của anh.
Đối mặt với kiếm quang đánh tới, Tân Trạm siết chặt lòng bàn tay, lập tức cầm thanh đồng thanh kiếm trong tay.
Với một tiếng kêu trầm thấp, thanh kiếm đồng tách ra thành ba thanh kiếm và lao về phía ánh sáng hình mặt trăng.
Bốn thanh kiếm va chạm vào nhau, đột nhiên có một tiếng kinh thiên động địa, hư không nổ tung, mà Sài Chính Phi đột nhiên bay ra khỏi khói bụi, trương kiếm lại lần nữa chém ra mười đường kiếm quang hình mặt trăng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!?
Những ánh sáng kiếm này cực nhanh, và gần như ngay lập tức đáp xuống nơi mà Tân Trạm đã đặt chân xuống.
Mặt đất như sụp đổ, vết nứt sâu vài dặm dài xuất hiện, và khói bụi tăng lên bầu trời, bao phủ nơi này.
“Chết chưa vậy?”
Sài Chính Phi rút kiếm ra rồi thận trọng lùi lại một cách.
Anh ta không có ý định xông vào khói lửa, bởi vì như vậy sẽ cho Tân Trạm một cơ hội.
“Tổng cộng có ba thanh kiếm”
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Tân Trạm đột nhiên văng lên trên bầu trời.
Sài Chính Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện ra, Tân Trạm đã không biết từ lúc nào thoát khỏi phạm vi công kích của mình, ngược lại chạy lên đỉnh đầu của mình.
“Mày đang nói gì vậy?” Con ngươi của Sài Chính Phi co lại?
Tân Trạm lúc này phát tán tu vi ra, lại từ Cảnh giới Phân Thần giới cấp ba, biến thành Cảnh giới Phân Thần giới cấp chín, chuyện này là sao?
“Tao nói mày tổng cộng chém Uyên ba đương kiếm, tao trả lại cho mày ba mươi đường kiếm”
Ánh mắt Tân Trạm đằng đằng sát khí, từng chữ một nói ra.
“Haha, thật là một chuyện cười cuồng vọng, mày nghĩ mày là ai? Cho dù tao đứng ở chỗ này bị mày đánh, mày cũng không thể làm bị thương tao được đâu”
Sài Chính Phi hét lên một cách lạnh lùng, và dường như không quan tâm.
Nhưng trong khi phản công, anh ta lặng lẽ rút lui, và cách xa Tân Trạm.
Trạng thái của Tân Trạm rất kỳ quái, trước đây rõ ràng là Phần Thần cảnh giới cấp ba, nhưng sau khi thức tĩnh lại trở thành Cảnh giới Phân Thần giới cấp chín.
Sự thay đổi đột ngột này khiến anh ta có chút không nhìn thấu Tân Trạm.
“Mày trông không giống như vẻ điên cưồng bên ngoài, cũng khá bình tĩnh, chỉ có điều dù cho mày chạy xa đến đâu cũng vô dụng, mày làm bị thương Tô Uyên, là mày chết chắc rồi”
Vẻ mặt của Tân Trạm lạnh lùng, Sài Chính Phi đã dùng mình để làm bị thương Tô Uyên, anh ta đã sớm viết tên mình vào trong danh sách là người phải giết chết của anh.
Người đàn ông này phải chết?
Thanh kiếm đồng đột ngột nhấc lên.
Sau đó, Tân Trạm nhắm mắt lại.
Khí tức bao la như biển cả, dữ dội phun trào?
Buzz! Một cỗ cực lớn linh lực tuôn ra, rót vào trường kiếm dọc theo cánh tay, khiến cho kiếm đồng run lên đột nhiên kịch liệt, như là kiếm linh ý thức, trái tim bị uy áp này làm cho kinh ngạc?.