“Cũng không phải là vận may của tôi tốt” Tân Trạm cười khẩy lắc đầu nói: “Đến bây giờ anh vẫn không hiểu ý nghĩa tinh chất Hỏa Diễm đất này sao?”
“Anh đừng có cố ý lừa bịp, tinh chất thì là tinh chất, có ý nghĩa gì chứ” Tống Linh Thông cười khẩy nói.
“Lửa trong đất trời, anh tưởng rằng chỉ tồn tại trong thân thể yêu thú, rốt cuộc là ai mới đáng cười?” Tân Trạm hỏi ngược lại.
Trong nháy mắt, Tống Linh Thông ngây người tại chỗ.
“Ba ngọn lửa của trời, đất, con người, trong Kiêu Dương có thiên hỏa, dưới cát vàng có tinh chất địa hỏa, thế giới này không có tu sĩ nhân loại, chỉ có yêu thú, thế nên trong thân thể yêu thú cũng có nhân hỏa”
“Ba ngọn lửa anh chỉ nắm giữ một loại thôi mà muốn thắng tôi”
Tân Trạm chế giễu lắc đầu, đấm cho Tống Linh Thông ngã ra đất.
Ngay sau đó anh liên tục đấm đá như vũ bão, đánh đến mức Tống Linh Thông kêu thảm không ngừng, không thể bò dậy nổi nữa.
Cuối cùng Tống Linh Thông phun máy ra, không còn sức lực nói chuyện.
“Đừng đánh nữa, anh thẳng rồi, tôi đưa Hỏa Diễm tinh thạch này cho anh”
Tống Linh Thông bất đắc dĩ, cảm thấy tứ chỉ sắp bị Tân Trạm đánh gãy, anh ta ta đau đớn giơ tay, lấy tinh thạch trong nguyên đan ra.
Ngọn lửa mãnh liệt xung quanh ngập trời, tất cả đều là khí tức ngọn lửa bản nguyên của Như Ý Tiên Tôn, những tên cấp dưới đó hoàn toàn không dám xông vào.
Nếu mình không nhận thua nữa thì sẽ bị Tân Trạm đánh chết tươi.
Người thừa kế Đông Hoàng lại chết dưới nắm đấm của tu sĩ mặt nạ quỷ, cũng quá oan uổng rồi.
“Sớm làm thế tốt hơn bao nhiêu”
Tân Trạm cũng thở hồng hộc, lấy tinh thạch đi, lại lấy hai tỉnh thạch trong người mình ra, Ba khối tinh thạch hợp lại lập tức hóa thành Hỏa Diễm mỏng như tơ còn lấp lánh hơn, bập bềnh trong không trung.
Ngay sau đó lại bị Tân Trạm bắt lấy, nhét vào trong người mình lờ cũng đưa tinh thạch cho anh rồi, anh nên thả tôi đi chứ” Tống Linh Thông đau đến nhe răng nhếch miệng, bò dậy từ dưới đất.
“Thả anh đi?? Tôi không muốn tìm phiền phức cho mình”
Tân Trạm hơi lắc đầu, lấy một bình sứ ra ném cho Tống Linh Thông.
“Trong này là hỗn hợp của ba loại độc tố hiếm thấy và tiên đan cấp năm, trong vòng ba tháng, nếu không ăn thuốc giải mà tôi đặc chết thì sẽ phát tác mà chết, anh ăn nó thì tôi thả anh đi”
hoàn toàn không quan tâm đến mê hoặc của Tống Linh Thông.
“Lần này đánh chết luôn rồi ngừng, một người chết hẳn sẽ không tìm tôi báo thù”
“Tôi ăn”
Mắt thấy Tân Trạm lại chuẩn bị đấm, trong đầu Tống Linh Thông thầm măng mà không làm gì được, nuốt viên đan dược đen xì còn tỏa ra mùi hôi thối vào bụng..