Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1367: Chương 1367






Chỉ riêng nhìn rất nhiều người trình bái thiếp ngoài phủ đệ của ông ta cũng biết một ngày có thể thu hoặc được bao nhiêu, hơn nữa còn là không mất đồng vốn nào mà lại thu được lời đến hàng vạn.

Cơ hội một nghìn vạn linh tệ giành được luyện dược Dược tôn cấp năm đối với rất nhiều tu sĩ cảnh giới Phân Thần mà nói không tính là xa xỉ, nhưng số người cộng lại với nhau thì sẽ nhiều.

Thế giới này, Luyện Dược sư vẫn thật sự dễ dàng kiếm được linh tệ, sau đó cũng là lúc lại nâng cao thêm trình độ luyện dược của bản thân.

Trong lòng thầm nghĩ, Tân Trạm đi tới trước phủ đệ của Hồ Phong.

“Nếu trình bái thiếp, mời nộp một nghìn linh tệ, sau đó viết ra thứ anh muốn lấy ra, chỉ cần có thể gây ấn tượng với gia chủ thì gia chủ sẽ mời anh vào”
Nhìn thấy Tân Trạm, nô bộc lặp lại lời đã nói không biết bao nhiêu lần.

Anh lấy ra mười mấy linh tệ màu vàng đưa cho nô bộc.

Nô bộc lập tức cung kính hơn nhiều, anh ta cười lấy ra tấm ngọc giản trống không giao cho Tân Trạm.

“Cậu viết vào đây là được rồi”
“Đặt cược nên viết những gì?”
Cầm vật này, Tân Trạm thầm suy nghĩ, cũng không lập tức giao ra.

Còn những tu sĩ đợi một lúc lâu, ngọc giản cũng đã bị gã sai vặt lấy đi lúc này cuối cùng đã đợi được cửa mở.


Một cậu nhóc đi ra, chắp tay hướng về mọi người: “Bái thiếp các vị trình, gia chủ đã xem, vật tốt của các vị không khiến gia chủ động lòng, vì vậy mời rời đi cho.”
“Cái gì?
Một người đàn ông vạm vỡ dáng người cường tráng tức giận nói: “Tao đã tốn một nghìn linh tệ lại đổi lại là một câu rời đi hả?”
“Thứ tốt mà ông đây cho là một tọa ky Tuyết Ưng.

Vật này đáng giá hơn tỷ.

Lẽ nào ông ta ngay cả tao cần cái gì cũng không muốn nghe một chút?”
“Tôi hứa cho ông ta vị trí phó tông chủ.

Chỉ cần một miếng tiên đan cấp năm mà cũng không đồng ý?” Một ông già cũng nói không nên lời.

“Tôi thấy hơn nửa là lừa tiền.

Còn tưởng là thành cổ Đông Hoàng sinh ra một thần y gì, kết quả là một kẻ lừa đảo” Có người phụ nữ hừ lạnh.

“Các người mới tới, đừng để bị lừa.

Dược tôn chó má này căn bản sẽ không gặp các người.”
“Nhân lúc ngọc giản còn chưa đưa ra ngoài, mau lấy lại một nghìn linh tệ mới là con đường đúng đắn”

Những người này một số đã rời đi, cũng có một số kể cả người đàn ông cường tráng ở trong lại ở nguyên tại chỗ.

Họ nhìn về phía đám người Tân Trạm, lần lượt lên tiếng nói.

Cũng không biết có cùng chung mối thù, hay là không hy vọng đám người Tân Trạm có người thành công.

Có điều cũng không ai để ý mấy người.

Tuy hy vọng mờ ảo, nhưng cũng đều tới đây thì dù sao cũng muốn thử.

Tân Trạm nhớ lại cuộc thảo luận trước đó của mọi người.

Nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn để lại lời nhắn trong ngọc giản.

Anh tin tưởng, Hồ Phong có lẽ sẽ không từ chối vật này.

“Này, anh viết gì vậy?” Du Tuyết Nghiên thấy Tân Trạm giao ngọc giản ra không khỏi tò mò nói.

“Thứ tốt” Tân Trạm tùy ý nói.

Anh nhìn ra, Du Tuyết Nghiên này đúng là một bé cưng tò mò, cái gì cũng thích thú.

“Xí, nhìn bộ dạng nghèo khó, lại không có bối cảnh của anh, đoán rằng cũng bị từ chối”
Du Tuyết Nghiên lại bị Tân Trạm làm lơ, trong lòng khó chịu mà thầm nghĩ.

Sau khi giao ngọc giản ra, đám người Tân Trạm bèn đợi ở cửa..