Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1317: Chương 1317






Lòng bàn tay cậu Trịnh vừa đặt lên vai Tân Trạm đã bị ngọn lửa thiêu đốt đến trầy da sứt thịt, máu chảy đầm đìa.

Anh ta hét lên thảm thiết, che lòng bàn tay, đột ngột lùi lại vài bước.

“Thằng nhóc thối, mày dám!”
Cậu Trịnh vô cùng phẫn nộ, máu dồn lên não, linh lực sắp bộc phát ra ngoài.

“Còn dám ra tay thì phải chết.”
Tân Trạm lạnh lùng nhìn chăm chằm cậu Trịnh, sát khí dâng trào.

Nếu không phải vì vừa mới đến nên anh không muốn quá phô trương, vừa rồi tên nhóc này đã chết rồi.

“Mày, mày được lắm! Tao nhớ mày rồi!”
Thân thể cậu Trịnh run lên, sát khí trong mắt Tân Trạm khiến toàn thân anh ta ớn lạnh.

Chỉ trong nháy mắt anh ta đã đoán ra, tên nhóc này giết người không ít, thậm chí vừa nãy rất có thể vừa mới giết người xong.


Cho nên cậu Trịnh càng trở nên rụt rè, anh ta thu hồi linh khí, chỉ nói vài câu đấu võ mồm.

Tân Trạm cười khinh thường, bước vào chỗ ngồi, mở trận pháp.

Mấy ông bà lão liếc nhìn Tân Trạm có chút bất ngờ, ánh mắt của ông lão kia còn lóe lên vài cái.

Sắc mặt cậu Trịnh khá khó coi, Tân Trạm bước vào chỗ ngồi, anh ta mới dần dần khôi phục thần trí.

Vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì với anh ta nữa, đối phương chỉ mới là Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm, anh ta lại bị đối phương lừa gạt.

Tuy nhiên, cách ngự hỏa của đối phương quả thực có chút lợi hại.

Cậu Trịnh do dự một lúc, đang nghĩ hay là sải bước ra ngoài.

Bây giờ đuổi Tân Trạm đi đã muộn rồi, suy tính những cách khác thì hơn.

Ngồi xếp bằng trên nệm, Tân Trạm kích hoạt Tụ Linh trận và trận pháp ẩn nấp, đồng thời bắt đầu khôi phục linh khí và thần thức đã bị mất trong trận chiến với Nhạc Đồng và những người khác.


Linh khí vẫn còn, chủ yếu là vì thần thức bị hao tổn không ít.

Tân Trạm lắc đầu, đây là lần đầu tiên anh điều khiển cả Vĩnh Dạ Cực Hỏa và U Lan Minh Hỏa chống lại kẻ thù, trước đây chỉ sử dụng một loại lửa thì không sao, nhưng đồng thời thao túng cả hai loại liền cảm thấy tiêu hao trong nháy mắt cao hơn rất nhiều.

Cho dù thần thức của chính mình vượt xa tu sĩ cảnh xuất khiếu, nhưng vẫn có chút khó khăn.

“Đây chỉ là thao túng lửa đơn thuần, nếu dùng Viêm Hoàng Chỉ, thần thức sẽ hao tổn càng lớn.

Nếu luyện thành thuật này, trong thời gian ngắn có thể sử dụng làm đòn sát thủ”
Tân Trạm lắc đầu, không nghĩ tới có ngày mình sẽ phải sầu não vì việc không đủ thần thức.

Sau khi bình phục được một lúc, Tân Trạm nghe thấy bên ngoài bắt đầu ồn ào, rồi phi thuyền dần dần rung chuyển.

Đóng lại trận pháp ẩn nấp, Tân Trạm phát hiện trong phi thuyền có không ít người cũng giống như mình, đóng trận pháp, nhìn ra phía bên ngoài.

Chiếc phi thuyền đung đưa, từ từ cất lên không trung cùng với âm thanh của ba con linh thú khổng lồ, xem ra đã đến lúc khởi hành.

Điều khiến Tân Trạm có chút ngoài ý muốn là ở cách đó không xa, cậu Trịnh đang ngồi ở bên trên, thấy Tân Trạm đưa mắt nhìn, đối phương liền hừ lạnh một tiếng.

“Tên nhóc này cũng thật bá đạo.”
Trang Tường ngồi bên cạnh Tân Trạm, thấy anh chú ý tới cậu Trịnh bèn lắc đầu nói: “Vừa nãy vì muốn chiếm cái chỗ ngồi đó, hắn đánh cậu thiếu niên đang ngồi sẵn ở đấy toàn thân đầy máu, quả nhiên là lòng dạ ác độc’“
“Cậu cũng may mắn lắm đấy, nếu người gặp phải anh ta là cậu, chỉ sợ vị trí này cũng sẽ không còn.” Trang Tường nhìn Tân Trạm nói..