Ánh mắt người này hiện lên một tia hưng phấn, chiêu này của anh đúng là lần nào cũng linh nghiệm.
Mắt thấy có một con cừu béo bở sắp lọt bẫy rồi.
Tân Trạm dùng thần thức nhìn lướt qua mấy miếng ngọc giản trong hộp sắt, anh suy nghỉ trong chốc lát đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mấy món này của anh không tệ, không biết bán thế nào?”.
Truyện Đam Mỹ
Thu hồi ánh mắt khỏi hộp sắt, Tân Trạm cười nói.
“Giá rẻ vô cùng, chỉ có mười triệu linh tệ”
“Mấy miếng ngọc giản mà giá mười triệu?”
Lãnh Uyên Thư cau mày, ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Không, những thứ tốt này mười triệu cũng đáng giá.”
Nhưng thứ làm cho Lãnh Uyên Thư ngạc nhiên là Tân Trạm lại lắc đầu, vẻ mặt đờ đẫn, thật sự sờ vào chiếc nhãn chứa đồ.
“Đúng vậy, vẫn là người anh em này có mắt nhìn” Người đàn ông này mỉm cười, đưa tay ra lấy linh tệ.
“Anh đã làm gì anh ấy!”
Lãnh Uyên Thư lập tức thay đổi sắc mặt, cô rút ra một thanh kiếm dài và chĩa vào người đàn ông.
Cô cảm thấy dường như Tân Trạm đã bị trúng một một loại phép thuật nào đó.
“Cô gái, nếu không muốn có thêm phiền phức, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút”
Ngay lúc này, từ bên trong cửa tiệm có hai người đàn ông bước ra, cả hai đều là tu vi Cảnh thân phó phân nhất phẩm.
Ánh mắt bọn họ hiểm ác, mang theo sự uy hiếp.
“Nếu cô không muốn nhóc con này bị thương, tốt nhất nên ngoan ngoãn giao tiền ra, nếu không tôi không đảm bảo thần trí của anh có bị tổn thương vì việc này hay không” Người đàn ông cười lạnh nói.
“Các người!”
Lãnh Uyên Thư vừa tức giận vừa sợ hãi, đám người này quả nhiên là mở hắc điếm, còn dùng thủ đoạn để tập kích Tân Trạm.
Nhưng Tân Trạm lúc này đang bị đối phương khống chế, bản thân nếu hấp tấp ra tay, thật sự sẽ khiến Tân Trạm bị thương, như vậy thì phiền phức rồi.
“Anh không lo tôi đi tìm Tụ Bảo Các?” Lãnh Uyên Thư uy hiếp nói.
“Ha ha, ai có thể chứng minh anh ta bị trúng độc ở chỗ tôi, hơn nữa không có thuốc giải của tôi, đồng nghiệp của anh có thể sẽ bị thương”
Người đàn ông đắc ý nói.
Sắc mặt Lãnh Uyên Thư bỗng chốc thay đổi.
“Tiền linh thạch này các anh cầm lấy đi” Biểu cảm của Tân Trạm đờ đẫn, lấy ra chục tấm tiền linh thạch màu vàng kim.
Trong đám tu sĩ, không có ai mang nhiều tiền linh thạch phổ thông thì ra ngoài, giống như loại tiền linh thạch màu vàng kim này, một đồng có giá trị bằng một trăm đồng linh thạch phổ thông.
“Đúng rồi, những báu vật bên trong hộp sắt này, cũng tặng hết cho.
các người.”
Người đàn ông nở nụ cười tham lam, đưa tay đón lấy tiền linh thạch “Những thứ này đều là ông đây đem ra từ trong Ngôi mộ cổ, nói không chừng thật sự có bảo bối đó”
Anh ta nói xong, hai người đàn ông ở đằng sau đều bật cười lớn.
“Đây là viên hoàn đan giúp anh ta phục hồi lại trạng thái, một lúc nữa mày đưa cho anh ta uống, nhóc con này sẽ không bị làm sao nữa”
Lãnh Uyên Thư nhận lấy viên hoàn đan, tức tới nỗi nghiến răng run người, cô ấy kéo Tân Trạm chuẩn bị rời đi..