Trong lúc nó đã giãy dựa muốn đứng dậy thì lại xuất hiện ba luồng ánh sáng nom như mũi tên bay ra đóng chặt hỏa sát xuống mặt đất, khiến nó không thể nhúc nhích.
Hỏa sát liên tục rống giận, không ngừng giãy dụa, nhưng chỉ vô ích mà thôi, Ngược lại còn đụng tới luồng sáng màu u lam khiến nó cảm giác như bị lửa nóng thiêu đốt, khiến cho hỏa sát liên tục thét chói tai.
“Đây là thiên địa chí hỏa!”
Thấy cảnh này, Lão Hắc không cười nổi nữa, lão ta nhìn U Lam Minh Hỏa rồi lại nhìn Tân Trạm, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Sau đó Tân Trạm bước ra khỏi biển lửa và thu hồi cung tên.
Bước chân anh ta khẽ động, bên cạnh liền xuất hiện một ngọn lửa.
Xoay lòng bàn tay, liền xuất hiện một viên bảo châu tỏa ánh sáng rực rỡ.
Viên bảo châu này là do trước đây Tân Trạm lấy được khi giết Hắc giao long.
“Thu Tân Trừng cầm vật ấy trong tay, khởi động linh khí, đột nhiên linh khí hệ hỏa bên trong bảo châu chuyển động, hình thành vòng xoáy.
Sức hút khổng lồ dâng trào, kéo theo ngọn lửa trên người, không ngừng hội tụ về phía bảo châu.
Con Hắc giao long kia, vốn dĩ dùng bảo châu để cất giữ hắc hỏa, hiện tại hắc hỏa đều bị Tân Trạm luyện hóa, bên trong bảo châu trống rỗng, vừa vặn dùng để chứa đựng Hỏa Sát mạnh mẽ trên người.
Tiếng kêu của Hỏa Sát càng ngày càng lớn, nó mở to mắt nhìn hắc hỏa mình tích góp bao nhiêu năm lại bị Tân Trừng đoạt lấy, nhưng thân thể bị mũi tên của U Lam Minh Hỏa khống chế, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Dần dần, tiếng kêu của Hỏa Sát nhỏ dần, ngọn lửa mạnh mẽ ở trên người đã bị Ngụy Long Châu nuốt chửng gần như không còn.
Tân Trạm vung tay áo bào, những mũi tên U Lam liền hóa thành ngọn lửa mạnh mẽ, trong nháy mắt, ngọn lửa đã đốt cháy bản thể cuối cùng của Hỏa Sát, đốt hủy hầu như không còn.
Sau đó Tân Trạm giơ tay làm gián đoạn trận pháp, đem Ngụy Long Châu tiện tay để vào trong nhẫn chứa đồ.
“Lại thêm một chiêu mới”
Tân Trạm có chút thoả mãn.
Lúc này Ngụy Long Châu đã bị bảo phủ bởi ánh sáng màu đỏ, hồng quang lưu chuyển, nhiệt độ cực cao.
Hỏa Sát nhiều năm qua ở trong cơ thể Tam trưởng lão thu thập linh khí, chuyển hóa sức mạnh của ngọn lửa, đều bị bảo châu hấp thụ hầu như không còn.
Kể từ đó, chỉ cần Tân Trạm lấy vật ấy bộc phát ra, lập tức có thể phóng ra loại công kích mạnh mẽ, hơn nữa nó chỉ đứng thứ hai sau Liệt Diễm, nếu kẻ thù không đề phòng, cho dù cảnh thần phó phân tam phẩm đi chăng nữa, cũng sẽ chật vật không chịu nổi.
Làm xong tất cả mọi việc, trán Tân Trạm cũng đổ mồ hôi sâu một cái liền hít Một bên luyện hóa Hỏa Sát, một bên khống chế trận pháp, bị phân tâm bởi hai việc, nên không thể ung dung như biểu hiện bên ngoài.
“Kết thúc rồi sao?”
Lãnh Uyên Thư nhìn chằm chằm Tân Trạm, sắc mặt đặc biệt phức tạp.
Việc Tân Trạm vừa làm đối với cô ấy quá mức chấn động.
Bày binh bố trận để luyện đan, tiếp cận ngọn lửa, tiêu diệt Hỏa Sát..