Mấy ngày nay anh đều đắm chìm trong việc tu luyện, Tân Trạm có cảm giác mình chỉ cách Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm một con đường.
Những ngày này Trác Cư cũng vì anh mà thu thập rất nhiêu Đăng Tiên Linh Đan, khi trong tay đồ đệ của anh ta hết thuốc, anh ta thậm chí còn nghĩ tới việc trực tiếp mở ra điểm mấu chốt của phòng luyện đan để luyện chế linh đan của Tân Trạm thành Đăng Tiên Linh Đan.
Vốn dĩ Chu Bách muốn ngăn, nhưng khi nghe Trác Cư nói tên của Tân Trạm thì Chu Bách lập tức biến sắc, ngoan ngoãn câm miệng.
Tân Trạm hiện giờ là nhân vật nổi tiếng của cả môn phái, ngay cả đại trưởng lão đều không dám cương thẳng mặt với anh, cho nên một kẻ như anh ta thì sao dám đụng vào chuyện của anh chứ.
Mặc dù Đăng Tiên Linh Đan đã không còn tác dụng mấy với Tân Trạm, nhưng anh vẫn cứ thu thập chúng.
Dù sao hiệu quả của mấy viên thuốc này không tệ lắm, tìm nhiều một chút để sau này giao lại cho Tô Uyên với Diệp Thành, hoặc là ngày sau tìm được cách trở về, giao cho đệ tử Tân Môn cũng tốt.
Thời gian dần đi qua, Đăng Tiên Trì cũng sắp mở, toàn bộ Hỏa Vũ Tông đều bận rộn hẳn lên.
Tuy răng chỉ có mười tám đệ tử được phép đi vào Đăng Tiên Trì, nhưng mỗi khi Đăng Tiên Trì mở ra thì linh dịch trong ao như sôi trào, linh khí đất trời tỏa ra nồng nặc bao phủ có một mảnh trời.
Đến khi đó, chỉ cần đứng ở trong khu vực được linh khí bao phủ thì có thể hấp thu được không ít linh khí, tu vi cũng tăng nhanh.
Thời gian mở Đăng Tiên Trì đã được xác định, là hai ngày nữa.
Nhưng trước đó Tam Trưởng Lão lại tới tìm Tân Trạm.
Bày ngày này, ông đã phải dùng tới hai viên kim đan mới có thể loại bỏ sát khí của quỷ phách trong cơ thể.
“Tôi có linh cảm rằng khi quỷ phách được loại bỏ hoàn toàn thì hỏa độc kia sẽ lập tức bạo pháp, tới khi đó cho dù là tôi cũng áp chế không được nó.”
Tam Trưởng Lão nhìn Tân Trạm, nghiêm túc nói: “Thế nên tôi muốn tới hỏi cậu, cậu có cách nào để áp chế sức mạnh này không?”
“Tất nhiên là có” Tân Trạm tu luyện xong, đứng lên nói: “Trong Hỏa Vũ Tông của mấy người chỗ nào có linh khí nồng nặc nhất?”
“Ngoại trừ Đăng Tiên Trì chưa mở ra thì có lẽ là đại điện của tông chủ” Tam Trưởng Lão suy nghĩ một lát rồi đáp.
“Ở đó có đại trận tu linh cấp cao do lão tông chủ lưu lại, linh khí ở đó có thể nói là tinh khiết nhất, đậm đặc nhất”
“Vậy thì ông tới đó để phục đan đi”
Tân Trạm gật đầu: “Ông đi nói với Lãnh Uyên Thư ông muốn mượn cung điện của cô ta một chút, chắc hẳn cô ta sẽ không từ chối đâu”
“Ừm, mà có một tin tức tôi muốn nói với cậu.”
Khóe miệng Tam Trưởng Lão giật giật, toàn bộ Hỏa Vũ Tông này chỉ có một mình Tân Trạm mới dám gọi trực tiếp tên cũng tông chủ thế này.
Thời gian chưa qua được một tiếng là Tam Trưởng Lão đã trở lại, ông bảo răng Lãnh Uyên Thư đã dọn dẹp khu vực có linh khí đậm đặc nhất trong chính điện của mình, chỉ chờ Tân Trạm tới mà thôi.
Tân Trạm sau khi nhận được tin thì đi nhanh tới chính định.
Lúc tới nơi đúng lúc gặp được Lãnh Uyên Thư đang ra khỏi điện, thấy Tân Trạm, cô hừ lạnh một tiếng: “Gần đây anh nhớ cẩn thận một chút, tên Nhiếp Vân kia dạo gần đây có chút ngoan ngoãn quá mức, tôi điều tra được ông ta đã liên hệ và quen biết được với các thể lực khác ngoài Hỏa Vũ Tông”
“Cảm ơn lời nhắc”
Nghe thấy cái giọng bình tĩnh như ruồi của Tân Trạm, Lãnh Uyên Thư có hơi bực bội.
“Anh tự lo lấy thân đi”.