Tân Trạm nhàn nhạt võ tay một chút, tam trưởng lão đứng ở một bên, đưa mắt ra hiệu cho anh.
“Tân Trạm, tông chủ gọi cậu tới chính điện, đừng đến muộn”
“Đi thôi”
Tân Trạm theo đối phương bay lên.
Đại điện tông môn Hoả Vũ Tông, đây là lần đầu tiên Tân Trạm tới nơi này.
Sau khi tông chủ cũ chết, Lãnh Uyên Thư thừa kế vị trí tông chủ, quyền lợi trung tâm Hoả Vũ Tông, đã dần dần chuyển dời đến bên trong cung điện của Nhiếp Vân.
Hơn nữa Lãnh Uyên Thư bế quan nhiều năm, rất nhiều đệ tử của Hoả Vũ Tông đều chưa bao giờ tới gần tòa cung điện này.
Bên trong đại điện rất vắng vẻ lạnh lẽo, Lãnh Uyên Thư không có nhiều người hầu nữ lắm.
Chờ Tân Trạm và tam trưởng lão đi vào trong đó, Lãnh Uyên Thư lạnh lùng đứng ở trong điện, quay đầu lại nhìn về phía Tân Trạm.
Bên ngoài khăn che mặt kia, lộ ra đôi mắt tràn ngập chất vấn và tức giận.
“Anh biết sai chưa!” Tân Trạm vừa đi tiến đại điện, Lãnh Uyên Thư hỏi.
“Có gì sai” Tân Trạm trố mắt nhìn, nhàn nhạt nói.
“Ân oán giữa anh và Nhiếp Phi Lộ tôi không quan tâm, nhưng rõ ràng anh đã dạy cho Nhiếp Phi Lộ một bài học rồi, thậm chí còn làm anh ta bị trọng thương, vì sao còn muốn giết Nhiếp Phi Lộ, chọc giận Nhiếp Vân chứ?”
Lãnh Như Yêu nói giống như bản liên thanh, không che dấu được sự khó chịu ẩn chứa trong đó.
“Còn có gì khiến cô bất mãn nữa, nói hết ra đi” Tân Trạm bình tĩnh nói.
“Nhiếp Vân ở Hoả Tông Vũ, không phải là thế lực nhỏ, mặc dù tôi là tông chủ, cũng không muốn trêu chọc ông ta vào lúc này, nhưng hôm nay lại vì anh, khiến tôi không thể không ra tay, khiến hai mạch thế lực rơi vào trạng thái quyết liệt, suýt nữa thì làm Hoả Vũ Tông lật đổ, anh phải gì?”
“Hơn nữa tôi đã điều tra về anh rồi, anh không có lai lịch to, thân phận lớn gì cả”
“Cô điều tra tôi?”
Nói đến đây, đôi mắt Tân Trạm khẽ nhúc nhích.
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ tôi sẽ cho một người xa lạ đi vào Đăng Tiên Trì sao?”
Lãnh Uyên Thư nhìn chăm chằm Tân Trạm hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Người anh bị trọng thương, đột nhiên lại xuất hiện ở núi Thanh Long, được người dân trong thôn cứu giúp, cũng không phải con cháu của Tứ Vực Hoàng Triều gì, anh không có ai chống lưng, còn dám đắc tội với Nhiếp Vân”
“Nói xong chưa? Có phải nên tới lượt tôi nói hai câu rồi không” Tân Trạm nói.
“Anh còn có gì phải nói?” Lãnh Uyên Thư cười lạnh.
“Thứ nhất, cô nói tôi không nên giết Nhiếp Phi Lộ, nhưng phân sống chết trên đài sống chết, là quy củ của chính Hoả Vũ Tông cô, tôi có gì sai?”
Tân Trạm lắc đầu, nhìn về phía Lãnh Uyên Thư.
“Hơn nữa, cô thật sự ra tay đối phó Nhiếp Vân, nhưng cô là vì Hoả Vũ Tông, là vì tam trưởng lão, bởi vì tôi chết rồi, bệnh của tam trưởng lão sẽ không cứu nổi, cô không phải là vì tôi, cho nên tôi sẽ không cảm kích, điều này cô là người hiểu rõ nhất tốt”.
Truyện Quan Trường
“Thứ ba, tôi chưa bao giờ nói tôi có lai lịch Hoàng Triều hoặc Tứ Vực gì, tất cả đều là do chính các người suy đoán, bây giờ phát hiện ra không phải, thì lại chất vấn tôi, có buồn cười hay không vậy?”
“Anh, thật là to gan!”
Tân Trạm nói xong ba câu, Lãnh Uyên Thư tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.
Thằng nhóc Tân Trạm này, quả thực không sợ hãi chút nào, không chút khách sao chống đối mình ở trước mặt tam trưởng lão.
Cho dù là Tân Trạm nói rất đúng hay là không đúng, tốt xấu gì cô ta cũng là tổng chủ của Hoả Vũ Tông, thằng nhóc này cũng chỉ là đệ tử trong môn, vậy mà dám nói với mình như vậy.
“Không có gì dám hay không dám, tôi tới Hoả Vũ Tông của cô làm đệ tử, mục đích là gì cô cũng biết rõ, cho nên đừng ra vẻ tông chủ gì với tôi, chúng ta cũng chỉ là lợi dụng hợp tác lẫn nhau mà thôi”.