Một ngày đã trôi qua thật nhanh, cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Tân Trạm đã tiêu hao sạch sẽ toàn tộ đan dược.
Thức Hải đã khôi phục hơn bốn phần mười, vết thương đã sớm biến mất, mà ở bên trong cũng dần dần khôi phục được bình tĩnh.
Thậm chí loại cảm giác mơ hồ trước đó cũng đã giảm bớt rất nhiều, khiến cho Tân Trạm có thể di chuyển nhiều tài nguyên hơn nữa ở bên trong.
“Đáng tiếc vẫn là không cách nào câu thông với cùng Diệp Thành và Chu Linh, xem ra thật sự phải chờ đến khi Thức Hải được khôi phục hoàn toàn” Tân Trạm thở dài.
Sau đó anh đứng lên, hoạt động thân thể một chút, sau đó bắt đầu luyện chế linh dược.
Hôm qua Hỏa Vũ tông phát đan được, không chỉ riêng nội môn, mà ngoại môn cũng giống như thế.
Mà Trác Cư cũng đề nghị Tân Trạm, luyện chế một chút đan dược để bán ra ngoại môn.
Dù sao đã trải qua hai ngày giao dịch ở trong nội môn, các Đăng Tiên Linh Đan trong tay các đệ tử nội môn cũng đã bị tiêu hao không khác lắm.
Mặc dù trong tay các đệ tử ngoại môn cũng có không ít đan dược, nhưng dù sao cũng có số lượng nhiều, chừng mấy nghìn người, một lần giao dịch cũng thu hoạch được không ít.
“Lần này thu thập được mấy trăm viên Đăng Tiên Linh Đan, hẳn là đã đủ cho thần thức của tôi khôi phục được một nửa đi?”
Tân Trạm âm thầm suy nghĩ, nếu thần thức được khôi phục, không đơn giản là có hữu ích đối với thức hải, bao quát cả việc phóng thích thần thức đối ra bốn phía để quan sát, trong lúc giao chiến có thể nắm chắc được linh khí, thậm chí là tiêu hao trong khi chiến đấu liên tục đều có trợ giúp rất lớn.
Mà thực tế hơn chính là, hôm nay là ngày ước định của Tân Trạm và Tam trưởng lão, vì thời gian anh khai lò luyện dược, trình độ luyện dược cũng ỷ lại vào Thức Hải, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Sau khi liên tục luyện chế ra mấy lô đan dược, Tân Trạm đem đan dược đi cất kỹ, sau đó quay người rời khỏi phủ đệ.
Lần này, Tân Trạm đã sắp xếp cho Trác Cư đi ngoại môn trước, tạo ra tiếng tăm sau đó anh sẽ mang thuốc cho anh ta.
Trước đó Tân Trạm đã nhìn qua chỗ ngoại môn, khu vực rộng lớn ở giữa sườn núi ở bên trong khu rừng.
Lúc này trên quảng trường ở ngoại môn, mọi người đều đang nhốn nháo, ồn ào không ngừng.
Rất nhiều đệ tử nhảy chân sáo nhìn vào xung quanh bên trong.
Thật ra đệ tử nội môn rất ít khi đến ngoại môn, huống chỉ là sư huynh Trác Cư trong truyền thuyết có thực lực số một số hai trong nội môn, anh ta đến đây bán đan dược, chắc hẳn cũng không phải là vật tâm thường.
Tân Trạm đi vào quảng trường, dự định đi tìm Trác Cư, nhưng đi chưa được mấy bước, anh đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt không có ý tốt đang đánh giá anh cách đó không xa.
Mà chờ đến khi anh quay đầu lại, ánh mắt kia đã biến mất.
Tân Trạm nhíu mày, sau đó vượt qua đám người, đưa đan dược cho.
Trác Cư.
Lúc này lại có cảm giác bị nhìn trộm.
“Tiền bối, nơi này giao cho tôi là được rồi” Vừa nhận lấy đan dược, Trác Cư vừa nói.
“Không có việc gì, tôi ở lại đây quan sát một chút”
Tân Trạm cười nhạt một tiếng, sau đó lấy ghế ngồi sang một bên.
Anh cảm giác vừa có người nhìn trộm anh hai lần tuyệt đối có vấn đề, giao dịch của ngày hôm nay, sợ là sẽ mắc phải sai lầm.
Trác Cư đã làm giao dịch như thế này lần thứ ba, cho nên toàn bộ mọi chuyện đều phải để trong tầm tay.
Mà sau khi đan dược thần kỳ hiện ra, không ít đệ tử ngoại môn đều ngo ngoe muốn mua.
Nhưng mà so với nội môn, cơ hội để bọn họ đạt được Đăng Tiên Linh Đan không nhiều, cho nên ngoại trừ một số nhỏ người muốn mua, thì phần lớn những người khác vẫn còn đang do dự..