Nhưng khi anh ta nhìn thấy giữa không trung, đáy mắt đều là sự rung động, nhịn không được há to mồm, hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Anh ta đã từng suy đoán Tân Trạm có thể có thân phận cao quý, nhưng lại không nghĩ tới, sẽ thấy một màn rung động lòng người như thế này.
Tân Trạm vậy mà cũng là tu tiên giả, không những vậy lại giống như một vị thần mang theo uy nghiêm không tha thứ cho sự khiêu khích.
Trong đầu Tân Tráng nổ tung, các loại hồi ức lóe qua bộ não, mặt đỏ tới mang tai.
Anh ta thế mà dự định quyết đấu cùng Tân Trạm ở võ trường, quả thực là thằng ngu, loại thực lực giống như Tân Trạm này sợ là một đầu ngón tay liền có thể bóp chết anh ta, thiệt thòi anh ta còn tưởng rằng lúc trước anh ấy là cái tên lừa đảo.
Tân Tráng liên tục cười khổ, hung hăng tát cho mình một bạt tai.
“Tiên nhân, hậu duệ của tiên nhân, thì ra là thế, mình đã chết ở trong tay của tiên nhân”
Chỉ có Trương Đình, sững sờ nhìn xem một màn ở giữa không trung, anh ta điên cuồng cười to, chạy đến trước sơn cốc, thân thể đột nhiên toả ra ánh sáng, vậy mà lựa chọn tự bạo mà chết.
“Rốt cuộc thì anh là ai?”
Nhac Nhất Tuần cùng Trác Cư thấy cảnh này đã sắp phát điên rồi.
Từ ban đầu cho rằng một võ giả tỉ tiện, đến lúc sau tưởng rằng tán tu nào đó đạt được truyền thừa, đến vừa rồi, hai người coi Tân Trạm là hạch tâm đệ tử của tông môn nào đó.
Nhưng nhìn thấy trăm ánh sáng kiếm, tinh quang đầy trời, bọn họ đã không biết cuối cùng Tân Trạm có thân phận là gì.
Là người đến từ khu vực trung tâm đại lục hay là đệ tử của ngũ đại hoàng triều, hay là đệ tử tinh anh của tứ đại tiên môn: đông tây nam bắc, cùng cấp bậc tu vi, người lại bị thương, vậy mà dường như có thể nghiền ép hai người.
Mà nhìn lưỡi kiếm lơ lửng bên ngoài cơ thể Tân Trạm, bọn họ đã có thể hoàn toàn xác định, lúc này cho dù có nhiều hơn hai ba người, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tân Trạm.
“Anh đã hại tôi phải nuốt Nhập Ma Đan, chặt đứt hai tay của tôi, cho dù chết tôi cũng phải kéo theo anh đi cùng một chỗ”
Nhạc Nhất Tuần tuyệt vọng thét lên, anh ta bò dậy từ dưới đất, nhào về phía giữa không trung, muốn tự bạo giống như Trương Đình.
“Nhạc Nhất Tuần, không được!” Trác Cư kêu to.
Nhưng Nhạc Nhất Tuần đã mất đi lý trí, căn bản không nghe.
Nhưng Tần Trạm chỉ nhìn anh ta bằng một ánh mắt lạnh lùng, hàng trăm phi kiếm liên xuyên thấu toàn thân của anh ta, đến cả đan điền và thần thức cũng đã bị cắt nát!
Bởi vì tôi có thể giúp anh Trước thực lực tuyệt đối coi như tự bạo cũng chỉ mơ ước xa xỈ.
Toàn thân Trác Cư đều toát mồ hôi, bị đính ở trên đá lớn, đến cả ý niệm phản kháng cũng đã mất.
Sau khi Nhạc Nhất Tuần chết, anh ta muốn chạy cũng không có cơ hội.
Lúc này, một chỗ an tĩnh duy nhất ở trong sơn cốc, hai cánh hoa tiên thảo cực giống hồ điệp giương cánh, đang chậm rãi tách cánh hoa ra, một mùi hương lạ khuếch tán ra ngoài, để toàn bộ sơn cốc đều tràn ngập một mùi hương khiến người ta phải say mê.
Trước đó khi bọn người Tân Trạm giao thủ đều vô ý hoặc cố ý tránh đi khu vực này cho nên Thải Điệp tiên thảo cũng không bị ảnh hưởng.
Nhưng châm chọc chính là, trong mấy người chờ đợi ở đây, Nhạc Nhất Tuần và Trương Đình đều đã bỏ mình, Trác Cư cũng đã mất đi sức phản kháng.
Trác Cư trơ mắt nhìn Tân Trạm đi đến trước Thải Điệp tiên thảo, bỏ hai gốc tiên thảo tam phẩm mà mấy người này đỏ mắt thèm muốn, để vào trong túi.
Sau đó, anh lại cầm lên túi trữ vật của Nhạc Nhất Tuần, từ bên trong đổ ra hai bình đan dược màu xanh sẫm.
“Tân, Tân Trạm, đừng giết tôi”
Sau đó phát hiện Tân Trạm nhìn mình, Trác Cư đầu đầy mồ hôi, không ngừng cầu xin.
Anh tu luyện một thân tu vi này cũng không dễ, còn chưa bắt đầu hưởng thụ nhân sinh, không nghĩ cứ như vậy mà mất mạng đi xuống đường Hoàng Tuyền.
“Tân Trạm, tôi đối với anh có tác dụng, tôi có thể giúp anh khôi phục thần thức, không phải anh bị thương sao, tôi có biện pháp”
“ồ, cho anh thời gian ba phút để giải thích, nếu không thể khiến cho tôi hài lòng, thì sẽ giết anh”
Bước chân của Tân Trạm hơi ngừng lại, ánh mắt yên tĩnh nhìn Trác Cư.
Thấy Tân Trạm có vẻ xiêu lòng, Trác Cư vội vàng nói: “Trước đó anh đã nói, sư đệ Trương Đình có loại đan dược, có trợ giúp rất lớn đối với sự khôi phục thần thức của anh, hẳn là bình đan dược nhỏ màu xanh sẫm bây giờ trong tay anh kia.”
“Dược vật này tôi cũng có, tên là Đăng Tiên Linh Đan là đan dược độc nhất vô nhị của Hoả Vũ tông chúng tôi, chúng ệ tử, số lượng không nhiều, nhưng tông môn nhất định có rất nhiều”
Tân Trạm gật gật đầu.
Cái Đăng Tiên Linh Đan này, sau khi anh ăn vào, quả thật có tác dụng không nhỏ, cho nên Tân Trạm cũng tạm thời không giết Trác Cư, nghe anh ta nói tiếp.
“Anh đây là vì mạng sống, dự định bán cả tông môn sao?”
Tân Trạm cười như không cười nói hưng tôi diệt cả tông môn của anh, chẳng phải là cũng có thể lấy được sao?
Trác Cư bị ý nghĩ lớn mật của Tân Trạm dọa đến mức há to mồm, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Tân Trạm cũng không phải là không có khả năng làm như vậy..