Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1161: Chương 1161






Choang một tiếng.

Trương Đình xoay người chém văng cơ thể tên thích khách tấn công anh, sau đó liếc đến chỗ tên đó bị văng cách đó không xa.

Nhưng nhìn thấy người tới, thân thể của Trương Đình trở nên cứng ngắc, giống như bị sấm sét giết chết, nhất thời không thể tin được.

“Là cậu sao, cậu vân còn sống”
Người đứng ở cách đó không xa chính là Tân Trạm.

Trương Đình có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng rằng người đánh úp mình thực sự là Tân Trạm.

Trước đây anh ta bị Tân Trạm coi như một con tép riu, có thể nắn bóp hành hạ bất cứ lúc nào.

“Hơn nữa, cậu thật sự có căn cứ tu Xuất Khiếu Cảnh ư, thì ra trước đây cậu vẫn luôn che giấu thực lực của mình”
Trái tim của Trương Đình chợt run lên, từ lúc Tân Trạm ra tay, trong nháy mắt anh ta đã đọc được rất nhiều thông tin.


Tân Trạm ra đòn không thành công, trong lòng thở dài.

Xem ra anh đã đánh giá thấp thực lực của những người tu tiên ở thượng giới, với thực lực cấp thứ sáu của Trương Định ở Xuất Khiếu Cảnh, nếu anh ta là người ở trong Ẩn giới, cho dù hiện giờ không có nhiều chiêu có thể dùng được thì chắc chắn anh ta sẽ không thể thoát khỏi đòn tấn công mà mình vừa xuất chiêu, không chừng còn bị giết trong chớp mắt nữa chứ.

Tuy nhiên, Trương Đình có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn nhiều, vả lại sức bật của anh ta mạnh hơn nhiều so với đám tu sĩ ẩn thân, cho nên đòn đó thậm chí còn chẳng làm cho anh ta bị thương.

“Cậu thực sự có khả năng giết chết Sư đệ Trương sao.

Nhưng cho dù cậu muốn bắt chước đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ là hạng quèn học đòi thôi”
Trương Đình cười lạnh: “Cùng lắm cậu cũng chỉ giết được Sư đệ Trương thôi.

Ở Hỏa Vũ Tông của tôi, sư đệ Trương chỉ có thể là đá lót chân cho mấy tên đệ tử nòng cốt trong môn phái, năng lực của tôi có thể coi là mạnh hơn cậu ta nhiều”
“Tân Trạm, cậu còn sống thật sự là quá tốt.

Nếu như cậu chết trong tay đám mãng xà yêu đó thì lời cho cậu quá.


Cảm ơn cậu đã đến đây tìm đường chết, bù đắp những tiếc nuối của tôi”
Trương Đình rút thanh trường kiếm ra, lạnh lùng nói giờ cậu có muốn chạy trốn cũng không có cơ hội nữa “Đằng ấy à, tôi cũng rất vui vì đẳng ấy chưa chết đó”
Tân Trạm cười nhạt, nói: “Vả lại câu nói vừa rồi tôi cũng áp dụng được nhỉ”
“Cậu chỉ là một tên dân đen quê mùa, bất tài vô dụng, thế mà còn dám kiêu ngạo với tôi ư, tôi sẽ cho cậu biết khoảng cách giữa cậu và tôi chênh lệch lớn thế nào, cho cậu biết tinh hoa môn phái so với cái loại loại tu luyện ẩm ương kia của cậu khác nhau một trời một vực thế nào”
Trương Đình cười nhạt, thanh trường kiếm trong tay tỏa ra ánh hào quang chói lọi, bóng hình anh ta đột nhiên bay ra.

Tốc độ của anh ta nhanh như chớp, thanh kiếm đó muốn đâm thẳng vào cổ họng Tân Trạm.

Tân Trạm đạp hai chân xuống đất, lùi lại ngay lập tức.

Huých một cái, anh đã nhảy vào trong rừng.

“Để tôi xem xem cậu có trốn được không” Trương Đình chế nhạo, một đạo kiếm bay thẳng đến, chém đứt cây đại thụ mà Tân Trạm đang nấp ở đó, nhanh chóng đuổi theo anh.

“Cậu chạy với tốc độ này thì có mà chạy đẳng giời?”
Hai người lần lượt băng qua khu rừng rậm, nhưng tốc độ của Trương Đình quả rất rất đáng sợ, anh ta càng lúc càng đuổi mình gần hơn.

“Ai nói tôi muốn chạy chứ?”
Tân Trạm đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười, thanh trường kiếm trong tay đột nhiên lia vào mặt Trương Đình..